Cô sững sờ đứng ở đó, chợt một chiếc Land Rover dừng ở bên người cô.
“ tiểu thư, đi đâu vậy? Có muốn chở cô một đoạn đường hay không?” Một người đàn ông mặc T shirt màu đen, đeo kính mát nhô đầu ra từ trong xe hỏi một tràng lưu loát bằng tiếng phổ thông.
Anh ta có ngoại hình anh tuấn, phong cách ảm đạm, bình thường người như vậy sẽ không dễ dàng đến gần. Hơn nữa ——
“ làm sao anh biết tôi là người Trung Quốc?” Nơi đất khách quê người mà gặp được đồng hương thật sự là chuyện vô cùng vui mừng, nhưng mà tính cảnh giác nên có thì Ngải Tiểu Tiểu vẫn có.
Người đàn ông cười, “ chúng ta ngồi một khoang máy bay, tôi ngồi phía sau cô hai hàng ghế, cô không chú ý sao?”
Quả thực lúc ấy Ngải Tiểu Tiểu thấy ở phía sau cô có một người đàn ông cao lớn mặc áo màu nâu . . . . . . Cô quét mắt đến bộ quần áo cạnh chỗ tài xế kia, thấy người đàn ông không hề nói láo.
Vừa mới chứng kiến vụ nổ tung như vậy, thần kinh của cô thực sự có chút căng thẳng.
“ tôi đến vùng núi miền Nam Libi.”Cô cười cười mà nói ra.
“ vừa đúng lúc, tôi muốn đi Fezzan, lên xe đi!” Người đàn ông hất đầu ra hiệu nói.
“ cám ơn, “Ngải Tiểu Tiểu mở cửa xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, móc ra một tờ giấy nói: “ có thể làm phiền anh trên đường đi dừng ở chỗ này một lúc hay không, tôi cũng cần lấy ít đồ.” Đây là địa chỉ “ lấy hàng “ Lã Thiên Minh cho cô. đồ vật cần thiết cho cô ở Libi đều ở nơi đó.
Người đàn ông quét mắt qua tờ giấy, khẽ mỉm cười, “ không thành vấn đề.”
“ cám ơn.”
“ đều là đồng hương, khỏi phải khách khí như thế.”
“ tôi tên là Ngải Tiểu Tiểu, gọi anh là gì đây?”
“ tôi tên là Tiếu Đằng, bạn bè cũng gọi tôi là Đẳng Tử. Đúng rồi, một mình cô là phụ nữ chạy đến Xyri này làm cái gì? Người nhà không lo lắng sao? Nơi này rất nguy hiểm.”
“ tôi chính là đến tìm người nhà.”
“ anh ấy mất tích đang Libi sao?”Tiếu Đằng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi.
“ ừ, “Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, móc chụp ảnh chung của bọn họ trong túi ra. Không có cách nào, trong tay cô không hề có hình của Kỳ Tuấn, đành phải lấy hình từ trên giấy hôn thú. “ Anh xem, đây là ông xã của tôi, nếu như anh ở Libi có người quen, vậy làm ơn giúp tôi hỏi thăm một chút.” Tìm người không phải là sở trường của cô, nhưng cô tin tưởng nhiều người nhiều sức mạnh, chỉ cần Kỳ Tuấn còn ở trên đời này, chắc chắn sẽ có ngườin từng gặp anh!
. . . . . .
Trong khi tán gẫu Ngải Tiểu Tiểu biết Tiếu Đằng này là đến Fezzan làm ăn, anh ta đang có đầu tư ở nơi đó, nhưng mà bây giờ chiến loạn không ngừng anh ta không yên lòng nên bay tới coi một chút. Chỉ là trên mặt anh ta lơ đãng hiện lên cương nghị kín kẽ, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy anh ta không giống người thương nhân, mà giống như quân nhân.
Trong lúc nói chuyện với nhau đúng như Ngải Tiểu Tiểu đoán, Tiếu Đằng này quả thật đã từng đi lính, giải ngũ không lâu thì cùng bạn bè đến Libi đầu tư, nhưng mà đầu tư không đến ba tháng thì Libi nổ ra chiến tranh.
Dùng lời Tiếu Đằng nói, cái này được gọi là thời vận không tốt!
Trong khi tán gẫu xe đã dừng lại trước một cửa hàng, “ đã đến nơi cô nói rồi.” Tiếu Đằng nhắc nhở.
Ngải Tiểu Tiểu xuống xe phát hiện trước mặt là một tiệm thực phẩm treo bảng hiệu bằng tiếng Trung. Xem ra đây chính là địa điểm liên hệ ở nước ngoài Lã Thiên Minh nói.
Đi vào trong tiệm, ông chủ là một người trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất bình thường. anh ta nhận lấy hoá đơn nhận hàng Ngải Tiểu Tiểu đưa, nhìn lướt qua, lại ngẩng đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu một chút. Rồi lấy ra một cái ba lô màu đen từ phía dưới quầy. “ Cô gái à, thứ cô muốn đều ở bên trong.”
“ cám ơn.” Ngải Tiểu Tiểu nâng túi kia lên, rất nặng. Xem ra Lã Thiên Minh vì cô mà chuẩn bị không ít trang bị.
Đi ra khỏi cửa hàng, Tiếu Đằng đang dựa nghiêng bên cạnh cửa xe đợi cô. Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát hiện, thân thể của anh ta cũng là rất cao, thoạt nhìn cũng cao tầm bằng Kỳ Tuấn. Hơn nữa, sự lão luyện và trầm ổn khi anh giơ tay nhấc chân cũng có mấy phần tương tự với Kỳ Tuấn.
Không cần hoài nghi, người đàn ông này ở bộ đội, chắc chắn cũng là một tinh binh cường tướng! Nhìn anh ta, lại làm cô càng nhớ đến Kỳ Tuấn. Lúc anh còn đang bên cạnh vẫn ghét, nhưng một khi rời đi, mới phát hiện trong lòng đã sớm tràn đầy hình bóng anh.
Trí nhớ bỗng nhiên xuất hiện mấy câu thơ thời niên thiếu ——
Núi sông vẫn như cũ
Yêu cũng vẫn như cũ
Bóng dáng của anh
Mới vừa ở sau lưng lại đã đằng trước. . . . . .
Bởi vì chiến tranh, con đường bị hư hại, Ngải Tiểu Tiểu không thể không đi đường vòng, cho nên khi chạy đến Fezzan ở nam bộ, sắc trời đã nhá nhem tối.
Tiếu Đằng nói một phụ nữ trẻ ở bên ngoài bất tiện, nên tạm thời để chỗ ở của mình ở Libi nhường cho cô, mình thì tìm bạn ở nhờ.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn xe Tiếu Đằng khởi động rời đi, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm đối với người đàn ông này.
Có người giúp cô rất tốt, nhưng mà cô biết tìm kiếm Kỳ Tuấn chủ yếu còn phải dựa vào sức lực của chính mình. Kéo rèm cửa sổ lại, mở đèn bên trong phòng lên, cô kéo chiếc ba lô màu đen ra kia.
Bên trong chỉ có hòm thuốc nhỏ, sau đó. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu cười khổ, Lã Thiên Minh cho là cô là tới tìm người hay là giết người? Vậy mà lại chuẩn bị cho cô nhiều vũ khí thế này. Súng lục, súng bắn tỉa, lựu đạn, thật sự là đầy đủ mọi thứ! Nhặt một vũ khí lên nhẹ nhàng nhanh chóng lắp ráp, những thứ khác cẩn thận cất kỹ. Ngải Tiểu Tiểu lại lấy bản đồ ra.
địa hình vùng này tương đối phức tạp, Lã Thiên Minh cho cô biết vị trí của khu rừng, cách nơi này còn có quãng đường nữa. Mặc dù nhiều ngày như vậy đã không thể nào xác định Kỳ Tuấn còn ở lại tại chỗ hay không, nhưng mà cô vẫn muốn đi đến đó xem một chút. Sau đó, tìm kiếm cung qunh bốn phía. Lã Thiên Minh nói cho cô biết, người của bọn họ tìm năm ngày năm đêm không có kết quả nên không thể không bỏ cuộc. Cô không biết, không tìm được anh, cô tuyệt không bỏ cuộc!
Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu chuẩn bị xong tất cả, mượn xe của Tiếu Đằng, xuất phát đến địa điểm. Vốn là Tiếu Đằng nói một cô gái như cô đi vào rừng sâu quá nguy hiểm, cố ý muốn đi cùng cô, nhưng Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt. Cô biết Tiếu Đằng vẫn còn công việc, anh tới Libi cũng không phải là nghỉ phép .
Tiếu Đằng bất đắc dĩ dặn dò cô lần nữa nếu gặp phải có người bắn nhau, lập tức lái xe đến nơi bí mật, không được ra ngoài, xe này là có chức năng chống đạn. Ngải Tiểu Tiểu gật đầu tự nhiên phất tay một cái lên xe, mặc áo khoác màu đen bó sát người, quần nguỵ trang thêm mũ che nắng màu đen trên đỉnh đầu làm cho cả người cô nhìn rất hiên ngang mạnh mẽ.
Hơn một giờ đi xe, Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc tìm được ngọn núi nơi mất dấu Kỳ Tuấn. Dọc đường không hề gặp phải cảnh chiến đấu, chỉ là đường núi gập ghềnh khó đi, thỉnh thoảng qua mấy thôn nhỏ, thoạt nhìn cuộc sống của những người bên trong làng rất khác ở thành thị phía Bắc.
Tìm một chỗ kín đáo dừng xe xong, Ngải Tiểu Tiểu mang theo hai cây súng lục, 4 viên lựu đạn, một chút thức ăn nước uống, đi bộ lên núi. Ở chân núi thảm thực vật cũng không quá rậm rạp, nhưng Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy đi không bao lâu thì đi vào khu rừng rậm nguyên thủy. Hơn nữa càng đi con đường càng thêm gập ghềnh, dưới chân đầy rêu xanh
Giống như đi bước nào trượt chân bước đó.
Đến gần giữa trưa thì cây cối trong rừng trước mặt Ngải Tiểu Tiểu chợt trở nên kỳ quái, chạc cây ngổn ngang, không còn quy luật mọc thẳng lên trời, thậm chí có cây cối dữ tợn còn xoáy tròn lên, có thể tùy ý thấy được cây mây quấn quanh phiêu đãng. Cô thấy giống như đi vào một khu rừng mưa nhiệt đới thần bí quỷ dị.
Ngải Tiểu Tiểu chợt sinh ra nghi ngờ, chỗ như thế bỏ vào vài bộ đội tìm kiếm năm ngày năm đêm cũng chưa chắc lục soát đến, tại sao thời gian ngắn như vậy mà Lã Thiên Minh đã bỏ cuộc? Cô cũng biết mình tìm kiếm không khác nào mò kim đáy biển, nhưng mà chỉ cần Kỳ Tuấn còn sống cô sẽ không phải là chính mình, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi ra.
Ngải Tiểu Tiểu tin tưởng chỉ cần tìm được một chút dấu vết anh lưu lại, tự mình có thể tìm được anh. Dù sao bọn họ đã từng tâm ý tương thông là như vậy mà!
âm thanh sột sột soạt soạt rất nhỏ truyền đến, Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn sang, lập tức nhìn thấy một con con rắn nhỏ vàng óng ánh nhanh chóng bò về phía cô. Cô đột nhiên rút chủy thủ ra, không dám chậm chạp hơn nữa. Con rắn kia cô nhận ra, rắn tuy nhỏ nhưng độc tính lại rất lớn. Con rắn đến gần, còn diễu võ dương oai lè lưỡi ra khè khè với cô. Ngải Tiểu Tiểu chuyển động thân hình. Với tốc độ sét đánh cô nhào tới khiến cho con rắn kia thân đầu hai nơi.
Xào xạc. . . . . . Sau lưng, có tiếng lá cây nhẹ vang lên. Nhạy cảm trực giác nói cho cô biết, có người! Chỉ là cô cũng không quay đầu, mà lập tức đi về phía trước. Loại cảm giác này không phải là lần đầu tiên gặp, cô cảm giác có người đi theo cô, nhưng mỗi lần quay đầu lại sau lưng lại không hề có ai.
Cho nên lần này cô lựa chọn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ bước nhanh hơn, sau đó đột nhiên ẩn thân vào phía sau một gốc cây đại thụ cường tráng. . . . . .