Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 64: Vứt xuống biển làm mồi cho cá mập



Editor: phuogot_93

Hai mươi phút sau ----

Trong phòng vệ sinh, một cốc nước tiểu cùng các loại que thử thai, giấy thử thai và bút thử thai tán loạn.

Ngải Tiểu Tiểu vui mừng, không mang thai, vậy là cô có thể đi hoàn thành lý tưởng của mình rồi.

Kỳ Tuấn Nhất chau mày, không mang thai? Vậy mấy hôm nay anh vất vả gieo trồng, những hạt giống này đi đâu hết rồi?

“Đáng chết, những thứ này cũng không chắc chắn đúng!”

“Này, chúng ta đã nói rồi, không cho phép đổi ý!” Ngải Tiểu Tiểu chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo. Trong mắt Kỳ Tuấn Nhất nhìn hết sức chói mắt, cô bé này thế mà không muốn sinh con cho anh.

Thôi được, những hạt giống trước đấy không nảy mầm thì anh lại tiếp tục gieo trồng, cho đến khi bụng cô có cây con. Nghĩ đến đây, bàn tay anh chụp tới, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, phanh một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đóng sầm.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng, cố gắng tránh thoát khỏi tay anh, tính cách nóng nảy rốt cuộc bùng nổ “Kỳ Tuấn Nhất, anh muốn làm gì?”

Kỳ Tuấn Nhất gỡ bỏ bộ dạng lạnh lẽo, thay bằng vẻ mặt cười tà, ngón tay mơn trớn gò má cô, một tay khác lại đè chặt thân thể cô. Hơi thở hòa cùng hơi thở của Ngải Tiểu Tiểu, anh khàn khàn nói “Anh quên nói cho em biết, có những thứ nhất định phải tự mình “kiểm tra”.”

Đáy lòng Ngải Tiểu Tiểu âm thầm kêu hỏng bét, cô nên đoán được người đàn ông này sẽ không dễ dàng nhận thua.

“Nào, ngoan ngoãn mở chân ra…” Bỗng nhiên, giọng anh ám muội, thổi vào tai cô nghe như có chút uy hiếp.

Ngải Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, con ngươi đen hiện lên vẻ hoảng sợ. Huấn luyện viên thối không lẽ muốn ở chỗ này… Rất, rất biến thái!

“Này… Anh… anh định làm gì?” Đột nhiên ý thức được mục đích của anh, cô đứng lên kháng cự kịch liệt.

Kỳ Tuấn Nhất khẽ cong môi, cảm giác trêu chọc thật thú vị, bàn tay dễ dàng khống chế cô, ngay sau đó, môi lại gần da thịt trắng nõn của cô, hôn nhẹ lên đó…

“Kỳ… Kỳ Tuấn Nhất, anh đừng như vậy…” Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bàn tay không biết xấu hổ đang tùy ý giở trò với cô, rốt cuộc nộ hỏa công tâm, nổi đóa nói “Anh dừng tay lại cho em!”

“Bé con, anh không dừng được.” Anh lẩm bẩm, làm như nhẫn nhịn người nào đó đang nổi giận, một bên lại ra sức kiềm chế cô giãy giụa.

Khụ khụ, không thể trách anh, muốn trách thì trách bé con này quá mê người…

Vì vậy, trong nháy mắt cổng thành thất thủ, Ngải Tiểu Tiểu bị đánh tơi bời.

Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, căn bản cô không đánh lại anh. Không thể phủ nhận, mỗi lần cùng anh thân mật cũng đều làm cho cô thần hồn điên đảo.

Nhưng vào lúc này, mặc dù chỗ bồn rửa tay có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, nhìn cũng sạch sẽ nhưng cô vẫn biết rõ đây là nhà vệ sinh!

Thật sự cô không nhịn được muốn đẩy người đàn ông này, đạp lên hai chân khốn kiếp của anh, Kỳ Tuấn Nhất lưu manh háo sắc, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua! Anh có thể không cần khẩu vị nặng như vậy chứ!

Hơn một giờ sau, rốt cuộc Kỳ Tuấn Nhất hài lòng buông cô ra.

Ngải Tiểu Tiểu lảo đảo suýt chút thì ngã, thuận thế dựa vào bồn rửa tay bên cạnh. Cô nhìn theo động tác của anh, tao nhã rút khăn giấy bên cạnh, cúi xuống lau chùi chỗ ẩm ướt giữa hai chân cô.

Sau đó lau sạch bản thân, mặc quần, ném khăn giấy vào thùng rác, đi đến bên cạnh bồn rửa tay, chậm rãi rửa tay sạch sẽ rồi lấy khăn lông lau…

“Đừng nói với anh là em vẫn muốn.” Con ngươi tà tứ nhìn dáng vẻ có hơi hỗn loạn của Ngải Tiểu Tiểu, khóe miệng nâng lên một nụ cười mê người.

Ngải Tiểu Tiểu hung hăng lườm anh, vội vàng mặc quần áo. Cô điều chỉnh hơi thở, quay người, soi gương điều chỉnh lại quần áo có chút xốc xếch. Nhìn trong gương thấy người đàn ông đẹp trai làm người ta nghiến răng nghiến lợi, cô mím môi lẩm bẩm “Kỳ Tuấn Nhất, không ngờ anh lại đặc biệt háo sắc như vậy.”

Kỳ Tuấn Nhất nghe cô lạnh lùng trào phúng, không chút phật lòng. Soi gương ngắm nhìn khuôn mặt, mím môi cười khẽ “Có lẽ còn có thể đặc biệt hơn, em có muốn thử một chút không?”

Ngải Tiểu Tiểu nghe thế, đáy lòng căng thẳng, hung ác trợn mắt nhìn vào gương. Trong gương, khóe môi anh nở nụ cười xấu xa, cô thật sự muốn đánh cho anh một trận!

Thế nhưng cô vẫn phải nhịn, cô biết rõ việc quan trọng nhất bây giờ là nhiệm vụ của cô. Cô muốn đi, rất muốn đi. Lúc đầu, cô muốn vào đội đặc chủng không phải vì làm vợ người ta.

“Được rồi, bây giờ tiện nghi cũng cho anh chiếm. Chúng ta nói rồi đấy, không được đổi ý đâu.” Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn Nhất.

Giọng Kỳ Tuấn Nhất không còn cứng rắn như trước, nhìn cô thật sâu “Em thật sự muốn đi?”

“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu kiên định gật đầu.

“Được rồi.” Kỳ Tuấn Nhất duỗi tay xoa đầu cô, rốt cuộc thỏa hiệp. Cô muốn đi, anh sẽ đi cùng cô. Chỉ là anh sẽ âm thầm bảo vệ, coi như là một hành trình sống chết có nhau đi.

Vì thế, đêm hôm sau ---

Trong quán bar ồn ào náo động, một người phụ nữ béo mặc toàn hàng hiệu, mười ngón tay sơn màu đỏ thẫm, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, ngón tay cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương tầm 5 carat. Tầm 30 tuổi, nhìn trông tiêu xài hoang phí, sau khi nhảy múa nhiệt tình đang ngồi nói chuyện cùng người bên cạnh.

“Em biết lương một ngày của chị ở Đông Nam Á là bao nhiêu không? Chừng này…” Cô ta nói xong thì giơ ra ba ngón tay.

“300.” Có người đoán.

“No.” Cô ta lắc đầu, “3000! Một tháng chị chỉ cần làm hơn mười ngày, mấy vạn tệ đã đến tay, thời gian rảnh còn lại thì đi du lịch Malaisia. Chứ còn ở trong nước làm việc cực nhọc cả tháng cũng chẳng kiếm được mấy ngàn.”

“Woa, chị Diêu, thế chẳng phải chị giàu to rồi?”

“Đương nhiên.” Chị Diêu đắc ý ngẩng mặt lên.

“Thật sao?” Một giọng nói thanh thúy truyền đến, xen lẫn một chút khẩu âm vùng khác “Chị có lừa gạt không đó?” Một cô gái có mái tóc thẳng, đôi mắt to tròn, nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Tôi lừa gạt sao?” Cô ta tức giận kéo dây chuyền, tháo nhẫn kim cương nhét vào tay cô bé “Cô nhìn đi, vàng thật bạc trắng có gạt người không? Trước kia, chị cũng giống các em đi làm công bình thường, những món đồ này căn bản không thể mua nổi. Sau đó, được người ta giới thiệu đi Đông Nam Á mới phát hiện ở đó dễ kiếm tiền, đặc biệt là các cô gái…”

Cô gái này cân nhắc đống trang sức trong tay, nghiêng đầu hỏi cô gái tóc ngắn, ăn mặc trung tính bên cạnh “Nhã Nhã, cậu bảo đây có phải là thật không?”

“Hừ! Lấy đâu ra cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy chắc chắn là chị ta gạt người.” Mễ Nhã Kỳ lạnh lùng nhìn chị Diêu một cái, làm bộ muốn lôi Ngải Tiểu Tiểu đi.

Thì ra là một màn này đã được an bài tỉ mỉ, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ trong lúc vô tình xuất hiện trước mặt bọn buôn người.

Ngải Tiểu Tiểu kéo Mễ Nhã Kỳ “Chờ chút… Nhã Nhã, nói không chừng đây là một cơ hội, chúng ta ra nước ngoài kiếm tiền vài năm là có thể về quê mở cửa hàng, lập gia đình, còn hơn ở đây cả đời làm công.”

“Đúng thế, vẫn là cô bé này biết nhìn xa.” Chị Diêu tỉ mỉ quan sát họ, thấy hai người các cô, một người xinh đẹp, mặc một chiếc áo hở rốn ôm sát cơ thể lộ ra vóc người hoàn hảo. Khuôn mặt khả ái giống như búp bê, bộ ngực không quá to nhưng căng tròn, vừa vặn nắm trong lòng bàn tay người đàn ông, eo nhỏ mảnh khảnh lộ ra một vùng tuyết trắng…

Một người khác lại thuộc kiểu đẹp trai, kiểu tóc gọn gàng, khuôn mặt trung tính, sợi tóc màu hơi nhạt cộng thêm da thịt trắng nõn, gương mặt có vẻ tinh xảo của phái nữ cùng những đường nét nam tính…

Đây đều là những mặt hàng thượng đẳng, lập tức cô ta cười nhiệt tình nói “Đúng lúc, lần này chị trở về, ông chủ đồng ý cho chị tuyển thêm người cho ông ấy, nếu các em muốn đi có thể đăng ký. Chỉ là danh sách có hạn, muốn đi thì phải đăng ký sớm.”

“Tốt quá Nhã Nhã, chúng ta đăng ký cùng nhau, được không?” Ngải Tiểu Tiểu ngây thơ nói với Mễ Nhã Kỳ.

Mễ Nhã Kỳ trừng mắt với cô “Cái đồ ngốc này, người ta nói gì cậu cũng tin, tớ thấy người ta bán cậu có khi cậu còn giúp người ta đếm tiền!”

“Nhã Nhã, sao cậu lại mắng tớ như vậy?” Ngải Tiểu Tiểu rất ủy khuất.

“Tớ nói sai à? Giấy chứng nhận, giấy tờ, tài liệu đều không có, cậu tin tưởng kiểu tuyển người như này à?” Mễ Nhã Kỳ cắn răng, hận không thể rèn sắt thành thép.

“Nhưng mà, Nhã Nhã…”

Chị Diêu kia thấy thế ánh mắt xoay tròn, mỉm cười tiến lên phía trước “Ây da, cô gái này nói đúng đó. Con gái ra ngoài đương nhiên phải cẩn thận. Giấy chứng nhận hay tài liệu chị đều có hết. Nhưng hôm nay đến quán bar chơi, đương nhiên không mang theo bên người. Nếu các em muốn có thể theo chị về nhà.”

“Nhã Nhã…” Ngải Tiểu Tiểu giật nhẹ ống tay áo Mễ Nhã Kỳ.

Mễ Nhã Kỳ vẫn nghiêm mặt như cũ “Giờ muộn quá rồi, ngày mai chúng tôi đến xem.”

“Được.” Chị Diêu cười tươi, đưa danh thiếp “Em có thể gọi số này tìm chị, chị sẽ cho xe qua đón các em.”

………

Năm phút sau, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ chui vào một chiếc xe hơi màu đen.

“Sao rồi?” Lữ Thiên Minh ngồi ở ghế lái quay đầu sang hỏi.

“Giải quyết xong!” Ngải Tiểu Tiểu giơ tấm danh thiếp trong tay “Cá đã cắn câu.”

“Ừ, hai người phải biết nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, xâm nhập vào nội bộ kẻ địch. Đây cũng là lần đầu hai cô thực chiến cho nên tôi quyết định sẽ âm thầm bảo vệ các cô đi Đông Nam Á.”

Mễ Nhã Kỳ nghe thế thì cau mày, một bộ dáng không sao cả.

Ngải Tiểu Tiểu oán hận nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất, chắc chắn đây là chủ ý của anh, anh coi cô là trẻ con sao? Âm thầm bảo vệ, có phải cô nên cảm động rơi nước mắt khi được anh đặc biệt che chở như vậy không?

Kỳ Tuấn Nhất thản nhiên nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, anh lại vì cô mà có ngoại lệ nhưng không hề hối hận chút nào.

Ngày hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ đi đến biệt thự của chị Diêu. Nhìn qua cửa sổ sát đất trong suốt là các trang sức xa hoa, chị Diêu lộ vẻ mặt hài lòng “Nhìn xem, ở Đông Nam Á, chị làm năm năm đã có những thứ này, các em trẻ tuổi hơn chị chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn chị.” Nói xong, cô ta lấy ra một đống giấy tờ.

“Đây là visa của chị, nơi ở của chị ở Đông Nam Á, còn cả tiền lương thử việc mà ông chủ quy định và hợp đồng lao động…”

Theo như tài liệu, đây là một chuỗi khách sạn toàn cầu bảy sao. Bởi vì mấy năm gần đây, du khách đến Đông Nam Á, Trung Quốc ngày càng tăng, khách sạn có nhu cầu lớn về phục vụ người Trung Quốc.

Chị Diêu nói “Đáng ra ở tuổi của chị đã sớm nghỉ việc rồi, nhưng người biết nói tiếng Trung thiếu, mà chị thì làm tốt cho nên ông chủ đặc biệt giữ chị lại, cho chị quản lý việc tuyển người ở Trung Quốc…”

Ngải Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn tài liệu, âm thầm bĩu môi. Đây là kỹ năng thứ nhất của bọn lừa gạt --- lời ngon tiếng ngọt. Trong lòng biết rõ nhưng vẫn giả vờ hâm mộ không dứt “Chị Diêu, em thật sùng bái chị.” Kỳ thật là cô càng sùng bái chính mình, hành động của cô cũng có thể nhận được giải Oscar rồi.

“Nhã Nhã, cậu xem đi, chị Diêu không lừa gạt chúng ta?” Cô ra vẻ đắc ý ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt với Mễ Nhã Kỳ.

Mễ Nhã Kỳ trầm mặt lẩm bẩm một câu “Không lừa thì không lừa nhưng mà nơi đó xa nhà quá…”

“Ây nha, chúng ta có tiền thì ngồi máy bay về chứ sao.” Ngải Tiểu Tiểu và cô kẻ tung người hứng.

Chị Diêu đắc ý, cho là mình đã lừa được hai cô gái trẻ này, chen ngang vào nói “Đúng thế, có tiền rồi làm gì chả được, nói gì đến về nhà.”

………

Sau một hồi khuyên bảo, Mễ Nhã Kỳ miễn cưỡng gật đầu. Hai người bọn họ vui mừng cùng chị Diêu ký hợp đồng lao động.

Sau đó, chị Diêu nói, trước khi đi Đông Nam Á các cô phải trải qua huấn luyện, như vậy có thể đảm bảo mỗi tháng có thể thu về vạn tệ. Vì thế, hai người giơ ngón cái ra dấu tốt rồi ôm đồ đi theo chị Diêu vào một nhà trọ mà cô ta chỉ định. Nhà trọ đã có mười cô gái, đều là do chị Diêu đưa đến trước đó. Các cô bị quản lý theo quân sự hóa, không được tự mình ra vào. Chị Diêu giải thích chuyện này là chịu khổ trước mắt, học cách nhẫn nại thì sau mới kiếm được nhiều tiền.

Thật ra là sợ các cô gái này liên lạc với bên ngoài quá nhiều lại gây phiền toán và nguy hiểm.

Những cô gái ôm trong lòng mộng đẹp đến đất khách quê người sẽ phát tài, hồn nhiên không biết mình đã rơi vào tay kẻ xấu.

Giờ phút này, ở Bộ Công an, trong phòng làm việc của Bộ trưởng. Hai người chịu trách nhiệm chính về buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia và buôn bán phụ nữ đang báo cáo phương hướng điều tra và phá án cho Bộ trưởng Nghiêm Đại Liệt, đồng thời muốn xin phía bộ đội đặc chủng trợ giúp.

Ngoài cửa, Lâu Khánh Dương đang đến xin chữ ký của Nghiêm Đại Liệt, nghe được ba chữ Ngải Tiểu Tiểu thì dừng bước. Người phụ nữ này nhận nhiệm vụ nằm vùng, như vậy hôn lễ của cô ta và Kỳ Tuấn Nhất tất nhiên sẽ bị hoãn lại… Ông lại có thêm thời gian ngăn cản bọn họ. Lâu Khánh Dương cười xấu xa, lại nghe đến tên của Peter Pan.

Ngải Tiểu Tiểu tham gia vào vụ án này à? Trong con ngươi thoáng qua vẻ ác độc, có lẽ ông nên lãnh khốc một chút, nhổ cỏ tận gốc luôn.

Quán bar, trong phòng tối tăm ----

Peter Pan tay trái ôm người đẹp, tay phải cầm rượu ngon rất tiêu dao. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đi tới, có vài phần thần bí, dưới ánh đèn tối tăm vẫn đeo mắt kính to.

“Anh là ai?” Peter Pan cảnh giác đặt ly rượu xuống.

Người áo đen kiêu căng liếc Peter Pan, nói với người đẹp trong ngực gã “Đi ra ngoài.”

Cô ta muốn tranh cãi thì bị Peter Pan ngăn lại, “Ngoan, bảo bối, đi ra ngoài trước.”

Hừ, cô ta không vui đứng dậy rời đi.

Lúc này người áo đen mới tháo kính xuống “Phan tiên sinh, có người nhờ tôi chuyển cho anh…”

Cano đúng giờ rời cảng, nhìn các kiến trúc cao lớn của thành phố A nhỏ dần, Peter Pan mới thở phào nhẹ nhõm. Hừ, họ muốn thả dây dài bắt cá lớn, lại không ngờ con cá thông minh cắn đứt dây trước.

Vừa tiến vào vùng biển quốc tế, gã sẽ bắt hai tên nằm vùng tới. Sau khi trở lại địa bàn Đông Nam Á của mình, cứ cho là cảnh sát Trung Quốc hay đội đặc chiến, gã đều không để vào mắt.

Cứ như vậy, nửa tiếng sau, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ bị mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ đưa đến trước mặt gã. Hai người bị ném trên mặt đất một cách thô lỗ, cả người mềm nhũn mất hết sức chiến đấu, vì thức ăn lúc nãy đã bị Peter Pan hạ độc. Đây là một loại thuốc mê mới, có thể nhanh chóng tiêu tán sức lực nhưng vẫn giữ lại tỉnh táo cho họ.

Peter Pan tương đối nham hiểm, sợ Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ phát hiện thức ăn có vấn đề, gã ra lệnh tất cả moi người đều uống canh có độc. Bây giờ, mười mấy cô gái còn đang hôn mê trong phòng ăn.

“Chậc chậc, nữ đội viên đặc chiến đều non mềm giống các cô vậy à?” Gương mặt đẹp trai của Peter Pan cười không mang theo cảm xúc, đi đến bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ ngồi xổm xuống. Sau đó gã nhìn Ngải Tiểu Tiểu, nắm cằm của cô “Nghe nói, cô là người đàn bà của Kỳ Tuấn Nhất, sao anh ta lại cam lòng để cô làm chuyện nguy hiểm như vậy? Hay là… đã quá coi thường chúng tôi?” Nói xong, tay gã dùng thêm lực bóp cằm Ngải Tiểu Tiểu, trong con ngươi cũng thoáng qua vẻ khát máu.

“Rốt cuộc anh muốn sao?” Ngải Tiểu Tiểu chỉ lạnh lùng nhìn gã, cho dù cằm bị nắm thật đau, nhưng cô vẫn chịu đựng không biểu hiện ra chút nào.

“Muốn gì à?” Peter Pan cười lạnh lẽo, chậm rãi ghé sát vào mặt Ngải Tiểu Tiểu “Đương nhiên là… Vứt xuống biển làm mồi cho cá mập.”

“Thật không?” Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn gã, nói “Nếu tôi là anh thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.” Peter Pan tăng thêm lực ở tay, gần như làm vỡ cằm cô.

“Không phải à?” Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, cau mày “Giết chúng tôi chỉ làm anh bớt đi tiền bán được, để lại chúng tôi ắt sẽ có giá trị. Chỉ là nếu anh cảm thấy hai người chúng tôi là uy hiếp lớn thì cứ chọn hạ sách trực tiếp giết chết chúng tôi.”

Peter Pan nghe thế, kéo Ngải Tiểu Tiểu vào ngực, vẻ mặt cợt nhả “Người đàn bà của Kỳ Tuấn Nhất quả nhiên có gan lớn. Cô nói đúng, cứ để các cô chết như thế quả thật là lãng phí của trời.” Nói xong, vẻ mặt gã dữ tợn, nói với mấy tên thuộc hạ “Hai người này thưởng cho chúng mày.”

Bốn tên đàn ông cao lớn cười dâm dãng đến gần, không chờ nổi chuyện tiếp theo.

Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ nằm trên mặt đất trao đổi bằng ánh mắt. Không còn cách nào, nếu hành động đã bị bại lộ, bây giờ các cô chỉ có thể lựa chọn tự bảo vệ bản thân… Sau đó, ngay khi bốn tên kia đến gần kề, hai người ra tay nhanh chóng, động tác mau lẹ mà hung ác, quyền cước đấm đá đánh ngã hai tên.

“Các cô không bị hạ độc?” Đang nằm trên ghế salon xem kịch vui, Peter Pan đột ngột đứng dậy.

Ngải Tiểu Tiểu cau mày, cười lạnh “Xin lỗi, chúng tôi bách độc bất xâm.” Thật ra là, các cô vẫn cẩn thận, ăn cơm đều ăn cuối cùng. Hôm nay cũng thế, khi thấy các cô gái ăn xong bữa tối có biểu hiện kỳ lạ, đã lén đổ hết thức ăn…

“Ngu ngốc, mau bắt lấy bọn chúng!” Peter Pan quát.

Hai tên còn lại tiến gần Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ.

Mễ Nhã Kỳ nháy mắt “Cậu trái tớ phải.” Ngải Tiểu Tiểu ngầm hiểu, hai thân hình chợt đổi vị trí khiến cho hai người đàn ông đối diện không kịp phòng ngự, bùm bùm, hai tiếng ngã rạp xuống đất, không thể dậy nổi.

Huấnt luyện ở đội đặc chủng tập trung vào tấn công đối phương, vì thế bọn họ đánh đến mòn đôi tay, đá hỏng bàn chân… Hôm nay khi thực sự lên chiến trường mới phát hiện tất cả đều đáng giá!

“Ha” Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ xoay người vỗ tay chúc mừng thắng lợi. Không ngờ một giọng nói âm trầm truyền đến “Không được động đậy.” Quay người lại thì thấy trong tay Peter Pan đang cầm một khẩu súng lục.

Lúc này, mấy người bên ngoài nghe thấy động tĩnh đã chạy vào trong.

“Quả nhiên là phụ nữ đã trải qua huấn luyện, có bản lĩnh. Thật sự khiến tôi không nỡ giết các cô. Hay là đi theo tôi?” Peter Pan cười rung cả súng trong tay “Chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi các cô, thù lao đương nhiên là cao hơn bình thường!”

“Hừ, chúng tôi không có hứng thú cùng súc sinh thông đồng làm bậy!” Mễ Nhã Kỳ lãnh ngạo liếc nhìn Peter Pan, một thân chính nghĩa oai phong.

Ngải Tiểu Tiểu lại giật nhẹ ống tay áo cô “Nhã Nhã, đừng nói vậy, chúng ta tham gia vào đội đặc chủng vì cái gì? Còn không phải vì tiền và đàn ông sao? Nếu như mất mạng, những nỗ lực của chúng ta chẳng phải là vô ích hết à?”

“Cậu có ý gì? Muốn làm kẻ phản bội?” Trên mặt Mễ Nhã Kỳ tràn đầy vẻ khinh bỉ.

“Nhã Nhã, đừng nói lời khó nghe như thế.” Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt, ý tứ là cứ diễn như thế, gây hỗn loạn thì mới có cơ hội thoát.

Mễ Nhã Kỳ hiểu ý, lời nói càng thêm dữ dội “Khó nghe à? Ngải Tiểu Tiểu, tôi thật sai lầm, không ngờ cô là người sợ chết, không có tiền đồ.”

“Này, Nhã Nhã, tôi vẫn coi cô là chị em, sao cô không biết điều. Hừ, từ giờ chúng ta tuyệt giao!” Ngải Tiểu Tiểu cũng chống tay vào eo, bộ ngực nhỏ cũng phập phồng lên xuống.

“Tuyệt giao thì tuyệt giao!” Mễ Nhã Kỳ khinh thường “Thật ra tôi sớm nhìn cô không vừa mắt rồi, muốn dáng người không có dáng người, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, phải dựa vào da mặt dày bám vào người đàn ông tốt như Kỳ Tuấn Nhất. Thế mà cô còn hèn hạ vô sỉ phản bội lại anh ấy…”

Hả… Ngải Tiểu Tiểu đổ mồ hôi. Cô không ngờ người luôn lạnh lùng như Mễ Nhã Kỳ lại có thể nói như vậy, mà lại còn miễng lưỡi sắc sảo nữa.

“Nhã Nhã đáng chết kia, câm miệng! Tôi liều mạng với cô!” Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô vẫn nhanh chóng theo kịp tiết tấu, đánh một quyền về phía Mễ Nhã Kỳ. Mễ Nhã Kỳ tránh được, không khách khí mà trả lại một chưởng, hai người ở trong khoang thuyền vung tay loạn xạ, mấy người đàn ông phía sau trợn mắt há mồm.

Peter Pan không vui nhíu mày “Dừng tay!”

Hai người đang đánh nhau quyết liệt sao còn nghe gã đe dọa. Hơn nữa động tác ngày càng mạnh mẽ, giống như nhất định phải đánh đến chết. Khoang thuyền cũng không lớn lắm, trong lúc hai người đánh nhau đã đẩy mấy tên đàn ông đến cửa khoang thuyền.

“Chúng mày cẩn thận!” Peter Pan thấy thế bỗng tỉnh ngộ hét lớn.

Nhưng đã quá muộn, hai người vốn đang chiến đấu kịch liệt chợt liên thủ đánh về phía mấy tên thuộc hạ của Peter Pan, rút súng lục bên hông bọn họ, ép những người khác lui về sau…

“Không được lại gần!” Hai người kèm hai bên con tin, chậm rãi lui về cửa khoang.

Mễ Nhã Kỳ dùng chân đá văng cửa ra, dẫn đầu lui ra ngoài, nhưng lại lập tức sửng sốt, hành lang bên ngoài đã có người mai phục, mỗi người đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.