Ngải Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ đến chồng mình còn biết cái này, quả là làm cô rung động.
Du khách đứng túm năm tụm ba xung quanh, giơ ngón tay cái về phía biển. Điều này làm Ngải Tiểu Tiểu càng thấy hãnh diện, đứng thẳng lưng.
Lúc này, Kỳ Tuấn Nhất trở về, lui ra khỏi ngọn sóng, tuấn tú nhìn cô, hỏi “Nhìn rõ chưa?” Anh phơi bày lồng ngực bị nước biển làm ướt, từng giọt nước biển chảy dọc theo da thịt màu đồng một đường đi xuống dưới, tạo thành hiệu quả thị giác mãnh liệt, có thể làm cho phụ nữ miệng lưỡi đắng khô, tim đập rộn ràng…
Còn về câu hỏi của anh, Ngải Tiểu Tiểu gật rồi lại lắc, cô chỉ chú ý đến bức tranh mỹ nam trên biển, những cái khác đều bị não tự động loại bỏ.
“Được rồi, lại một lần nữa” Anh không rõ ý tứ nhìn cô một cái, lại mang theo ván đi về phía ngược sóng…
Hoàn hồn lại từ rung động, không muốn Kỳ Tuấn Nhất lại ra biển, Ngải Tiểu Tiểu quyết tâm không nghĩ miên man, cuối cùng nhìn ra được cách thức. Chẳng qua khi tự mình đứng lên ván lướt sóng, cô mới phát hiện, ván thì nhỏ mà sóng rất lớn, muốn đón đầu sóng gần như là chuyện không thể!
Kỳ Tuấn Nhất đứng ở chỗ nước biển ngập đến thắt lưng, tiếp tục đẩy ván ra đón sóng, sau đó thấy Ngải Tiểu Tiểu lại tiếp tục hoa hoa lệ lệ rơi vào nước, không tránh khỏi cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép nói “Ngu ngốc!”
Ngải Tiểu Tiểu lau nước trên mặt, trông thật oan ức, loại vận động này cần kỹ thuật rất cao, vừa học là biết được chắc. “Anh ra bờ đứng nhìn, em tự đi.” Cô giận dỗi ôm ván hướng ra chỗ biển sâu.
Kỳ Tuấn Nhất khoanh tay đứng đó nhìn cô, bé con bướng bỉnh, rõ ràng là đần mà không cho người ta nói.
“Hello!..., &… ¥,” hai cô gái xinh đẹp tóc vàng mặc bikini không biết đến từ nước nào lại gần Kỳ Tuấn Nhất gọi anh, tiếng anh và tiếng mẹ đẻ đan xen với nhau, ý tứ là muốn anh dạy họ lướt sóng.
Kỳ Tuấn Nhất muốn từ chối nhưng khi nhìn đến Ngải Tiểu Tiểu dù bị sóng biển đánh cho lảo đảo, chật vật không chịu nổi vẫn cố gắng leo lên ván, không chịu nhờ anh giúp đỡ. Con ngươi đen hậm hực, nhún vai “OK!”
Hai cô gái bikini vui vẻ ra mặt, chạy về bờ biển ôm ván lướt sóng của mình đến. Kỳ Tuấn Nhất đặt ván ở giữa, dùng tiếng Anh giải thích cho họ những vấn đề cần chú ý, cẩn thận tránh tiếp xúc tay chân với họ. Nhưng hai cô gái đến từ phương Tây, hành động cũng thật bạo dạn, thân thể nóng bỏng dán lên người Kỳ Tuấn Nhất.
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mi, anh thật hối hận, không nên ấu trĩ dùng phụ nữ khiêu khích Ngải Tiểu Tiểu…
Sau vài ngọn sóng lớn, rốt cuộc Ngải Tiểu Tiểu có thể đứng trên ván lướt qua một ngọn sóng to. Cô hưng phấn hét chói tai muốn chia sẻ niềm vui với Kỳ Tuấn Nhất, nhưng ánh mắt vừa nhìn lại phát hiện anh đang hướng dẫn hai cô gái bikini lướt sóng! Một chút mất hồn, Ngải Tiểu Tiểu rơi từ ván xuống. Thật là, cô lau mặt, trong lòng rất hậm hực. Chê cô ngu ngốc rồi đi cùng hai cô gái nước ngoài, chẳng qua là họ có vóc người nóng bỏng hơn thôi, Kỳ Tuấn Nhất, anh cũng thật có tiền đồ đi.
Cô khinh thường nhìn họ, không muốn để ý đến. Nhưng trong lòng lại rất buồn bực, mắt to chuyển động, cô đã có chủ ý.
Bé con này vẫn bướng bỉnh à?
Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất lại nhìn về phía biển, mặt biển xanh thẳm đã vắng hơn nhiều. Không thấy bóng dáng nhỏ bé quật cường, chỉ còn một cái ván phập phồng trên bọt sóng… Trong lòng Kỳ Tuấn Nhất rét lạnh, không suy nghĩ gì nhiều, nhảy vào sóng biển nhanh chóng vớt Ngải Tiểu Tiểu bơi vào bờ.
“Tiểu Tiểu…” Anh đặt cô lên bờ biển, hốt hoảng gọi tên cô, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, không động đậy. Kỳ Tuấn Nhất quỳ xuống bờ cát, cậy miệng cô, hít sâu một hơi, cúi người hô hấp nhân tạo cho cô.
Ngay khi môi sắp tiếp xúc với nhau, Ngải Tiểu Tiểu bỗng mở mắt, cười nghịch ngợm nói “Ha ha, đùa anh chơi thôi.”
Đùa anh chơi thôi? Cô có biết vừa rồi anh sợ hãi như nào không? Kỳ Tuấn Nhất cau mày không nói gì, bàn tay giữ chặt gáy cô, tiếp tục “hô hấp nhân tạo”.
“Uhm, uhm…” Ngải Tiểu Tiểu giãy dụa, bây giờ là ban ngày ban mặt, nhiều người đang nhìn như vậy.
Nhưng mà Kỳ Tuấn Nhất lại không tính buông tha cho cô, tiếp tục “hô hấp nhân tạo” sâu hơn, cho đến khi Ngải Tiểu Tiểu gần như quên mất hô hấp mới buông cô ra, con ngươi mang theo ý cảnh cáo “Bé con, sau này không được đùa giỡn anh như thế nữa.”
Lo lắng trong mắt anh Ngải Tiểu Tiểu đều nhìn thấy, dù uất ức cũng không so đo nụ hôn trừng phạt này với anh…
Thấy cô không nói gì, Kỳ Tuấn Nhất gối tay sau gáy nằm bên cạnh cô. Hai người nằm yên thưởng thức đám mây trắng chuyển động trên bầu trời xanh, cảm giác mát lạnh từ gió biển thổi vào người.
Chợt, có tiếng xôn xao khác thường truyền đến tai Kỳ Tuấn Nhất, anh đứng dậy chỉ thấy từ xa mấy người áo đen cầm súng tiểu liên lùng sục khắp bờ biển, cẩn thận tìm kiếm từng du khách theo một bức ảnh chụp.
“Mau dậy đi.” Anh khom người kéo Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía, bờ cát rộng lớn, tầm nhìn trống trải không có chỗ nấp. Quyết đoán mang theo Ngải Tiểu Tiểu lao về phía biển, động tác mạnh mẽ kinh người.
Bùm một tiếng, hai người đồng thời nhảy vào biển, cố gắng bơi đi, bọt sóng che lấp bóng dáng càng lúc càng nhỏ của họ.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy mấy người áo đen đi về phía này, nhìn về phía biển…
Bây giờ, Kỳ Tuấn Nhất bơi đến bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu, ôm eo cô lôi xuống đáy biển. Ánh mắt của anh cho cô biết đây là tình huống nguy cấp!
Ngải Tiểu Tiểu phồng má nín thở, cười với anh. Cùng anh sống chết một chỗ cô không hề sợ chút nào.
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, cô bé này giờ còn tâm trạng vui đùa, những người trên bờ chắc chắn là tay chân của Phúc Xà, một đám người vác súng mà họ thì chỉ có tay không.
Phúc Xà nhanh như vậy đã sai người theo dõi họ. Điều này rõ ràng gã không chạy xa. Vừa đúng lúc, vậy lần này họ sẽ ở Đông Nam Á sống mái một lần.
Đang suy nghĩ, Kỳ Tuấn Nhất cảm thấy bé con trong ngực có gì đó không ổn, đầu ngày càng xuống thấp, anh vội vã kéo cô…
Đáng chết, nín thở lâu quá khiến cô bắt đầu thiếu dưỡng khí. Cơ thể cô đã bắt đầu không chịu được nữa.
Bàn tay ngăn cản sóng ập đến, nâng khuôn mặt tái nhợt của cô, thấy mi mắt cô sắp khép vào…
Ngải Tiểu Tiểu! Không cho phép ngủ, có nghe thấy không?
Kỳ Tuấn Nhất rất muốn lớn tiếng gọi cô tỉnh, nhưng nước biển khiến anh không cách nào mở miệng.
Ý thức của Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu mơ hồ, trong mông lung cô cảm giác mình sắp chết, nhưng cô không thể chết được, hình như cô còn một câu muốn nói với Kỳ Tuấn Nhất, là cái gì nhỉ? Đầu óc cô ngày càng không nghe sai khiến rồi.
Hô hấp của cô ngày càng gấp rồi, nước biển mặn quá, cô rất mệt, cô không thể thở nổi nữa, càng ngày càng mệt…
“Uhm…”
Hai cánh môi chụp lên cô, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã có một dòng khí chui vào cơ thể.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Tuấn Nhất chiếm lấy môi cô, hà hơi vào miệng cô.
Anh không cho phép cô xảy ra chuyện! Cô bé của anh là ngàn người mới có một, cô là của anh! Anh không cho phép thì cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Nhận lấy hơi thở của Kỳ Tuấn Nhất, ý thức của Ngải Tiểu Tiểu dần phục hồi, hô hấp cũng thuận lợi hơn. Cặp mắt to sáng rỡ, cười với Kỳ Tuấn Nhất. Nước biển làm rối tung mái tóc dài đen nhánh của cô, làm nó lướt nhẹ trong nước khiến cô giống như một mỹ nhân ngư.
Môi Kỳ Tuấn Nhất không rời khỏi. Đáng chết! Môi cô thật ngọt làm cho anh nghiện. Cánh môi mềm mại ngọt ngào làm cho anh ý loạn tình mê, anh ngậm chặt cánh môi, tách hàm răng, mút vào chất lỏng ngọt ngào của cô…
Đầu lưỡi Ngải Tiểu Tiểu run rẩy, ở đáy biển thần bí, cô đón nhận nụ hôn cuồng loạn, hôn tùy ý, hôn bá đạo, càng hôn càng sâu, đôi chân chẳng biết từ lúc nào đã cong lên, giống như đuôi của người cá, xinh đẹp vểnh lên, khẽ đong đưa trong biển sâu sóng lớn…
Bọn họ hôn đến quên hết mọi thứ, theo nước biển từ từ rơi xuống, đàn cá đang bơi giống như nhìn thấy bọn họ dây dưa làm xấu hổ đều bơi ra xung quanh, thật giống một bức tranh dưới đáy biển xinh đẹp động lòng người.
Kỳ Tuấn Nhất hôn gần như quên hết tất cả, chỉ nhớ rõ thân thể ngọt ngào mê người này.
Cho đến khi cảm giác thể lực bắt đầu giảm, anh mới ôm eo cô, khua tay len lén trồi lên mặt nước.
Trên bờ biển, bóng dáng những người áo đen đã đi xa. Rõ ràng, họ đã tránh được một kiếp. Như vậy, tiếp theo chính là lúc họ phản kích.
“Em trở về khách sạn trước đi…” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói đã bị Ngải Tiểu Tiểu ngắt lời.
“Không, em đi cùng anh.” Ở chung với anh không phải một hai ngày, suy nghĩ của anh cô biết rõ – tìm hiểu nguồn gốc, tương kế tựu kế tìm ra chỗ ẩn náu của Phúc Xà, một đao tiêu diệt hết.
“Ngoan…”
“Kỳ Tuấn Nhất, đừng coi em là đứa trẻ!” Ngải Tiểu Tiểu bất mãn nhìn anh chằm chằm “Mối thù bị lừa bán này em nhất định phải trả.”
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe, nhìn con ngươi trong suốt của cô một lúc. Không nói gì mà dắt tay cô “Đi thôi.”
Biết được Phúc Xà vẫn ở Đông Nam Á, Kỳ Tuấn Nhất thần thông quảng đại nhanh chóng tìm được chỗ ẩn náu của gã – một biệt thự ở bờ biển.
Gió đêm thổi nhẹ, sóng lớn nổi lên thành từng đóa bọt sóng làm nổi bật vầng trăng sáng và các ngôi sao trên trời.
Đáng ra đêm nay phải là nguyệt hắc phong cao, vậy mà cảnh sắc tối nay thật không thể tin được, quả là ông trời biến thái.
Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu không có lòng dạ nào đứng ngắm phong cảnh, nhanh chóng xem xét lối vào ở bốn phía của biệt thự.
Trước sau, Đông Tây Nam Bắc đều kiểm tra một lượt, mới phát hiện ngôi nhà này nhìn bình thường nhưng lại cực kỳ kín kẽ đến một khe hở cũng không có! Tất cả cửa chính, cửa sau, cửa hông, cửa bên đều có khóa điện tử, tất cả cửa sổ đều có lan can chống trộm điện tử. Các biện pháp bảo an cao cấp này bảo vệ ngôi biệt thự thật nghiêm ngặt.
Phá hỏng những thứ này để xông vào không phải là không thể, nhưng sẽ bị Phúc Xà phát hiện, xác suất bị lộ sẽ tăng cao. Mà bây giờ, số người của hai bên chênh lệch nhiều, họ chỉ có thể âm thầm giết bớt.
Ngải Tiểu Tiểu gấp đến độ cứ đi lòng vòng bên ngoài, Kỳ Tuấn Nhất ánh mắt lạnh lùng một lần nữa nhìn quanh bốn phía, anh tin tưởng bất kể kiến trúc nào cũng có chỗ hở. Cuối cùng, ánh mắt sắc bén dừng ở ống khói của biệt thự.
Ống khói…
Đại khái đây là cách duy nhất vào biệt thự rồi…
Căn biệt thự này hoàn toàn dựa theo phong cách Euclide, trong phòng có lò sưởi lớn âm tường, mùa đông có thể sưởi ấm, thông liền với ống khói mà Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn thấy.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất, hai người tâm ý tương thông nhìn nhau một cái, không hề do dự, theo hệ thống cung cấp nước bò lên nóc nhà.
Ống khói không lớn, tuy rằng với vóc người của ông già Noel cũng có thể đi vào nhưng đối với Kỳ Tuấn Nhất cao to cũng là một vấn đề khó khăn.
“Để em!”
Nhìn lối vào tối om, Ngải Tiểu Tiểu nuốt nước bọt hơi sợ hãi, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh hơn, nhưng bây giờ chỉ có cách này có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào hang ổ của Phúc Xà.
Hít thở thật sâu, Ngải Tiểu Tiểu đặt điện thoại đang sáng ở trước ngực, sau đó cẩn thận thò người xuống. Bỗng nhiên Kỳ Tuấn Nhất bắt lấy cánh tay cô, Ngải Tiểu Tiểu nghĩ là anh muốn ngăn cản, vội vàng nói “Em làm được…”
“Anh biết. Sau khi vào thì đi tìm phòng điều khiển chính trước, mở một cái cửa ở hông bên trái, chờ anh vào mới hành động tiếp!” Kỳ Tuấn Nhất trầm thấp dặn dò, con ngươi đen hiện lên sự tin tưởng làm cho Ngải Tiểu Tiểu yên tâm.
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu.
Thật may bên trong ống khói có những khúc nhô ra, giúp cô di chuyển từng chút xuống dần.
Lúc bắt đầu có chút khó khăn, càng về sau khi quen động tác thì càng nhanh nhẹn.
Ba phút sau, rốt cuộc nhìn nền nhà, cô nín thở cảm giác không có ai ở trong phòng, nhẹ nhàng nhảy xuống, chân tiếp xúc với mặt đất cảm nhận được ánh đèn mờ nhạt trong phòng, Ngải Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Lần này coi như là lấy kinh nghiệm thực tế chứng minh, ông già Noel chỉ cần có kỹ thuật là có thể vượt qua cửa ải, thật sự có thể bò vào theo đường ống khói.
Mặc kệ cả người nhếch nhác do vách của ống khói bám bụi đen như mực, Ngải Tiểu Tiểu tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, sau đó rón rén đi trong biệt thự.
Lối đi nhỏ im lặng quá mức, không thấy một bóng người, cũng không nghe thấy chút tiếng động nào, dưới ánh sáng lờ mờ càng khiến người ta sợ hãi, cơ hồ Ngải Tiểu Tiểu có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Phòng điều khiển chính ở chỗ nào? Cô dọc theo lối đi nhỏ, đang lúc tìm kiếm rốt cuộc thấy một cánh cửa khép hờ, phía sau cửa có mấy cái bàn đặt máy tính giám sát, bên trong chỉ có hai người áo đen trông chừng. Lúc này, một người cầm ly đứng dậy đi rót nước, người kia tựa vào ghế bắt đầu buồn ngủ.
“Này, tao bảo,” người áo đen rót nước chợt mở miệng, người ngủ gật lập tức mở mắt, hốt hoảng nhìn bốn phía “Làm sao? Làm sao thế? Có chuyện rồi à?”
“Không có. Tao đang bảo, hôm nay tao đi ngang qua phòng đại ca thì phát hiện đại ca lại đang làm tượng sáp, đã thế lại còn là bộ đội đăc chủng Trung Quốc kia nữa… Đại ca không phải là…”
“Đại ca thích đàn ông, chuyện này cũng không phải bí mật gì.”
“Nhưng đây chính là họ Kỳ, đối thủ một mất một còn của chúng ta mà.”
“A… Đối thủ môt mất một còn, nếu không phải bởi vì đại ca có sở thích đấy thì sao chúng ta lại chọc phải họ Kỳ này…”
………
Ngải Tiểu Tiểu nghe xong mặt đầy hắc tuyến, không ngờ được Kỳ Tuấn Nhất và Phúc Xà thế mà lại kết thù dưới tình huống như vậy, khó trách được lúc cô rơi vào tay Phúc Xà, gã không giết cô mà bán cô làm nô lệ, cái tính tình giống hệt với Sử Kỳ Vân.
Nhưng mà chỉ sợ Kỳ Tuấn Nhất ở bên ngoài đang sốt ruột chờ, cô cũng không có thời gian ở đây nghe họ nhiều chuyện. Nghĩ đến đây cô cộp cộp ở ngoài cửa một chút, cố ý tạo tiếng vang.
“Ai?” Một người áo đen đi ra khỏi phòng điều khiển xem xét. Ngải Tiểu Tiểu tranh thủ thân thể kề sát vách tường, chờ gã thò đầu ra lập tức dùng hết sức đánh một đòn, người còn lại lập tức đứng lên, không ngờ Ngải Tiểu Tiểu động tác nhanh hơn gã, chỉ thấy bóng người chợt lóe, một cước đã đánh ngất gã. Lôi cái người ở ngoài cửa vào, dùng dây thừng buộc chặt hai người cùng nhau, sau đó nhét miếng vải vào miệng họ. Bây giờ cô mới yên tâm ngồi trước máy chủ tìm kiếm, rốt cuộc cũng mở được cánh cửa ở bên hông.
“Đội trưởng, anh có thể vào được rồi.” Cô nghịch ngợm học theo Lữ Thiên Minh nói.
Trên máy theo dõi hiển thị rõ ràng hình ảnh, Kỳ Tuấn Nhất từ cửa đi vào cũng im hơi lặng tiếng… Ngải Tiểu Tiểu ngoắc ngoặc môi, tiếp tục theo dõi màn ảnh, tìm kiếm Phúc Xà đang ở chỗ nào?
Cầu thang tầng ba có bốn người cao to vẻ mặt cảnh giác chia ra hai bên, bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến bữa tiệc Sử Trường Khánh tổ chức lần trước. Phúc Xà thích ở tại tầng cao nhất!
Không do dự, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng đi ra cửa, vừa cầm đến nắm cả thì nghe được tiếng bước chân truyền đến ngoài hành lang.
“MD, đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ đủ lại phải thay ca.”
“Đúng thế, đại ca cũng cẩn thận quá rồi, biệt thự này phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, đến con chim cũng không thể bay vào còn bắt các anh em thức đêm canh gác.”
………
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, Ngải Tiểu Tiểu vội nấp sau cánh cửa. Vì để tránh kinh động đến Phúc Xà, tốt nhất là cô giải quyết xong hai tên này luôn.
“Này, thay ca…”
Cửa bị đẩy ra, người áo đen la hét chợt ngậm miệng, nhìn hai người bị trói ở trong góc kinh hoảng kêu “Không ổn, có người lạ vào…”
Phanh, đá một cái thật mạnh, người áo đen lần nữa im miệng, thân thể té ngã trên mặt đất. Người phía sau vội vàng ra quyền hướng vào Ngải Tiểu Tiểu, Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc mình tránh thoát, chiêu thức phản công sắc bén.
Đúng lúc này, tít tít tít, máy chủ hệ thống bỗng nhiên kêu lên, âm thanh bén nhọn khiến Ngải Tiểu Tiểu hơi sững sờ, người áo đen nhân cơ hội đánh một quyền làm cho Ngải Tiểu Tiểu ngã ra đất.
Thì ra Phúc Xà rất cẩn thận, cứ hai tiếng lại có người đổi ca, lúc giao ca phải ấn vào cái nút màu xanh lá cây bên cạnh nếu không chuông báo động sẽ tự động vang lên.
Tiếng báo động vang lên, lập tức đánh thức mọi người trong căn biệt thự, bịch bịch… Tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía này.
Xong đời! Ngải Tiểu Tiểu âm thầm ảo não, vốn cô và Kỳ Tuấn Nhất muốn đến ám sát, giờ biến thành minh sát rồi. Minh sát cũng không sợ, mà là sợ Phúc Xà gian xảo như vậy, vừa nghe gió thổi cỏ động đã chạy trốn. Vậy chẳng phải hai người đã lãng phí thời gian rồi sao?
Không được! Ngải Tiểu Tiểu lập tức tấn công nhanh hơn, thừa dịp người áo đen kia né tránh thì lao ra khỏi phòng điều khiển chính, chạy về phía cầu thang, trên đường gặp bảy tám người áo đen, bảy tám họng súng đen ngòm cùng nhau chỉ về phía cô.
Cô cảnh giác lùi về phía sau, sau đó bỗng nhiên nhào vào một cánh cửa khép hờ bên cạnh.
Rầm rầm rầm… Sàn nhà cô vừa đứng lập tức bị đạn bắn trông như tổ ong vò vẽ. Đây mới thật sự là bắn nhau, Ngải Tiểu Tiểu vẫn là lần đầu tiên trải qua, cô khóa cửa phòng, giơ khẩu súng lục thuận tay lấy được từ trên người bảo vệ áo đen lúc nãy, đi đến trước bệ cửa sổ. Ngoài cửa sổ, Kỳ Tuấn Nhất giơ một ngón tay với Ngải Tiểu Tiểu rồi làm ký hiệu tay ý nói cô đừng sợ, chúng ta tấn công chúng từ cả trong lẫn ngoài. Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, Kỳ Tuất Nhất mau chóng nhảy vào trong biệt thự.
Bang bang… Hai tiếng súng kêu, khóa bị phá hỏng.
Ngải Tiểu Tiểu vội nấp sau một cái tủ ly, nắm chặt súng trong tay nhắm ra cửa.
Lần đầu tiên đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, lần đầu tiên muốn dùng súng trong tay giết người. Tay Ngải Tiểu Tiểu khẽ run, nhưng chỉ trong mấy giây. Khi những tên áo đen hung ác giống như chen chúc chui vào thì Ngải Tiểu Tiểu bang bang bắn ra mấy phát hạ gục mấy tên xông vào trước.
Những kẻ còn lại không dám liều lĩnh, lấy cánh cửa che chắn Ngải Tiểu Tiểu đang bắn không ngừng. Đạn bị bắn lệch, hai bên giằng co mãi thì có người ném một quả lựu đạn.
Lựu đạn bốc khói nhanh như chớp lăn đến dưới chân Ngải Tiểu Tiểu, cô lập tức đá bay ra cửa. Động tác này khiến một nửa người lộ ra ngoài tủ ly. Một cái họng súng nhắm trúng thân thể mảnh khảnh của cô.
Phanh, một tiếng súng vang, thế là kẻ nhắm họng súng đen ngòm vào Ngải Tiểu Tiểu đã ngã xuống.
Ầm một tiếng, lựu đạn nổ tung ở cửa, nổ tung hai kẻ áo đen còn sót lại. Trong không khí tràn ngập mùi khói súng, Kỳ Tuấn Nhất xông vào “Bé con, em không sao chứ?”
“Không có gì?” Ngải Tiểu Tiểu cười, lộ ra hàm răng trắng. Bởi vì chui vào ống khói làm khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẽm cho nên hàm răng kia càng nổi bật.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn khuôn mặt cô cũng cười.
“Đi nhanh nào, đừng để Phúc Xà chạy thoát.” Ngải Tiểu Tiểu dẫn đầu bước đi, Kỳ Tuấn nhanh chóng đuổi theo.
Tại cầu thang, nơi bắn nhau thực sự. Bọn họ xông lên từ phía dưới hiển nhiên là ở thế yếu, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác đạn bay sát ngay cạnh tai, sống và chết chỉ ngay trong chớp mắt. Nhưng cô không sợ, thậm chí còn có chút nhiệt huyết sôi trào.
Bởi vì có Kỳ Tuấn Nhất bên cạnh cô, cũng bởi vì anh huấn luyện kinh khủng, luyện cho cô có năng lực phản ứng hơn người. Giống như, cô có thể cùng viên đạn cạnh tranh tốc độ. Hạ thấp trọng tâm, đi theo Kỳ Tuấn Nhất tiến về phía trước, tầng ba nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Đại khái không đến ba phút, chỉ mong Phúc Xà chưa đủ thời gian chạy trốn.
Nhưng mà, mái nhà bỗng có tiếng ầm ầm truyền đến phá vỡ hi vọng của bọn họ. Giảo hoạt như Phúc Xà, lúc báo động vang lên đã chạy lên mái nhà, nhưng gã cũng không đi luôn mà là vì vừa hoàn thành xong tượng sáp vừa dùng laptop quan sát tình hình xảy ra bên trong. Không trông chờ gì vào đàn em của gã có thể bắt giữ hai người lại nhưng nhìn thấy người của mình nhanh như vậy đã bị đánh cho tơi tả, gã khẽ nguyền rủa một tiếng, đặt tượng sáp ở chỗ nổi bật nhất, sai người khởi động trực thăng.
Sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“Kỳ Tuấn Nhất, chúc mừng mày, lần này mày lại thắng.” Giọng nói của gã mê hoặc, ngay cả khóe môi cười cũng xinh đẹp. Căn bản không có một chút nào là bị đánh bại mà sa sút tinh thần.
“Phúc Xà, mày chạy không thoát đâu, dù có đến chân trời góc biển, tao cũng không bỏ qua cho mày.”
“Haha, tao thích nghe câu này. Thân ái, trên thế giới này không ai có thể ép tôi yêu anh, cho dù anh lạnh lùng bắn viên đạn vào ngực tôi…”
“Im miệng!”
“Anh thật hung dữ nhưng mà tôi thích. Tao có một món quà ở trên mái nhà cho mày đấy, bai…”
………
Giờ phút này, Kỳ Tuấn Nhất vừa cầm di động xông lên tầng thượng, trơ mắt nhìn trực thăng bay lên, trên tầng thượng trống không chỉ còn lại một pho tượng sáp cực kỳ chói mắt.