“À, vậy chị nói cho tôi biết tôi làm gì sai?” Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi cười đùa bỡn. Từng thấy người trơ tráo nhưng chưa gặp qua người nào trơ tráo như vậy, lớn tiếng đổi trắng thay đen mà không biết ngượng. Trước kia thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi họ là anh, chị nhưng bây giờ anh thật lòng cảm thấy bọn họ không xứng. Bởi vì bản thân mà sống cũng không có gì đáng trách, giẫm đạp lên người khác để đi lên, anh cũng không có hứng thú để ý. Nhưng bọn họ đem bàn tay gây tội ác đó với đến người Tiểu Tiểu, hơn nữa không phải một lần, anh không cách nào làm ngơ ngồi xem như vậy. Anh không cần mạng bọn họ nhưng anh nhất định sẽ chặt đứt bàn tay gây tội ác, cho đến khi bọn họ không có năng lực làm hại Tiểu Tiểu mới thôi.
Câu chuyện lại trở về điểm bắt đầu.
“Cậu…” Lửa giận của Lâu Lan tăng vọt, nhưng lại dùng sức kiềm chế xuống, cười cười nói: “Chính cậu muốn hại anh hai, lật lại một số vụ án tử cũ, cố ý khơi lên sóng gió ở Bộ Công An…”
“Ha ha…” Kỳ Tuấn Nhất bỗng nhiên cười lạnh, con ngươi đen sâu thẳm tối tăm “Tôi đã làm không ít chuyện, nhưng lại không hề làm chuyện chị vừa nói. Chị nghe lời ai nói? Khích bác thị phi, quạt gió thổi lửa… Tôi thấy người đó mới chính là tiểu nhân hèn hạ thực sự, chị phải cẩn thận.”
“Kỳ Tuấn Nhất, cậu dám thề những chuyện này không phải cậu làm không?” Lâu Lan nắm lấy cái túi hàng hiệu của mình, ánh mắt có chút lo lắng, phần nhiều là tức giận. Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến, bản thân là một phó tổng giám đốc, quản lý hơn một nghìn nhân viên lại liên tiếp thất bại ở trước mặt Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu.
“Dĩ nhiên.” Kỳ Tuấn Nhất trả lời một cách nhẹ nhàng.
“Tốt.” Trong mắt Lâu Lan thoáng qua một vẻ ác độc “Cậu lấy cô ta ra thề trước mặt tôi, tôi sẽ tin tưởng cậu.” Nói xong cô ta chỉ một ngón tay vào Ngải Tiểu Tiểu.
“Cô tin tưởng cái này?” Kỳ Tuấn Nhất không làm theo chỉ nhíu mày, đáy lòng lại cười lạnh, cô ta cũng không phải ngốc, biết anh để ý nhất chính là Ngải Tiểu Tiểu.
“Chột dạ, không dám sao? Nếu cậu nói dối, cô ta sẽ không được chết tử tế.” Khóe miệng Lâu Lan mang theo ý cười, lời nói độc ác.
Con ngươi của Kỳ Tuấn Nhất bỗng thoáng qua một vẻ lo lắng, có người cho tới giờ cũng không biết cái gọi là dừng cương trước bờ vực, quay đầu là bờ.
“Không dám sao?” Thấy anh trầm mặc, Lâu Lan bức ép “Thừa nhận đi, là cậu ở phía sau sử dụng thủ đoạn xấu xa muốn lật đổ anh hai. Cậu biết không, năm nay anh hai rất có khả năng lên chức Bộ trưởng Bộ Công an, bây giờ cậu làm thế này sẽ hủy hết tiền đồ của anh hai.”
“Tôi thật sự không biết cô đang nói gì.” Kỳ Tuấn Nhất từ từ mở miệng, cầm tay Ngải Tiểu Tiểu, khóe môi nâng lên cười nhạt “Không phải là thề thôi sao, có gì không được.”
Nói xong, anh cầm tay Ngải Tiểu Tiểu mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt chung một chỗ “Tôi chưa từng làm việc trái với lương tâm, chưa từng nghĩ tới cố ý hãm hại người nào, nếu như nói dối, tôi sẽ…” Anh khẽ dừng lại, khóe miệng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu, gằn từng chữ “Chết thay cô ấy, thịt nát xương tan.”
“Kỳ Tuấn Nhất, cậu bị người phụ nữ này làm thần hồn điên đảo rồi sẽ có lúc cậu phải hối hận!” Lâu Lan hung hăng nói những lời này, cầm lấy túi xách hàng hiệu của mình giận dữ bỏ đi.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Ngải Tiểu Tiểu thấy cô ta đi tới trước xe của mình, lấy điện thoại di động ra, sau đó nóng nảy ném xuống mặt đất.
“Thật là không có phong độ.” Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi than thở “Chị ta tức giận, di động không ghi âm được những lời chị ta muốn nghe.”
Kỳ Tuấn Nhất từ phía sau ôm cô, tán thưởng cười một tiếng. Nhạy bén sáng suốt, cô nhóc này quả nhiên có tiềm chất làm bộ đội đặc chủng. Chỉ là nghĩ đến chiêu ghi âm này, hẳn là không phải Lâu Lan, chắc là Lâu Khánh Dương rồi, nghiên cứu trước khi hành động hoặc trực tiếp đem chứng cớ nói cho cha tình hình.
Những thứ này anh đều không sợ, chỉ là ngày mai anh muốn cho cô nhóc này một hôn lễ hoàn mỹ khó quên, hiện tại, anh không muốn có thêm phiền toái.
“Này, ông xã, tại sao anh lại đối phó Lâu Khánh Dương, dù gì anh ta cũng là anh trai của anh mà.” Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại mở to đôi mắt hỏi.
“Anh không đối phó với anh ta.” Chính là muốn anh ta vì những sai lầm của mình mà trả giá thật lớn. Chỉ là, anh không muốn nói cho Ngải Tiểu Tiểu, anh đã sớm nói chuyện tình đen tối anh sẽ tiếp nhận, cô chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.
“Nói dối.” Ngải Tiểu Tiểu mắng anh liếc mắt một cái, bóp mũi anh, cười nói “Cẩn thận nói dối cái mũi sẽ dài ra đó”. Cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, cô còn không rõ hay sao. Dù anh bá đạo nhưng không chủ động gây chuyện rắc rối, (ách… đương nhiên là ngoại trừ Ngải Tiểu Tiểu cô ra) trừ phi có người chọc vào anh. Nhưng mà, anh không nói, cô cũng không muốn hỏi tiếp, dù sao đó cũng là chuyện nhà anh. Ngải Tiểu Tiểu cho là dù yêu đương hay hôn nhân, hai người cũng cần có chút không gian riêng, bằng không sẽ thấy bức bối …
“Nghịch ngợm!” Kỳ Tuấn Nhất cưng chiều nở nụ cười, bất ngờ cúi đầu hôn trộm lên môi cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng, ngắm ngắm bốn phía, may nhờ thành ghế cao ngăn cách một không gian riêng cho bọn họ, nếu không cô mắc cỡ chết được.
Lâu Lan ném di động của mình, lên xe lập tức nói với tài xế “Tiểu Triệu, lấy di động của cậu ra đây.” Cầm lấy di động, cô ta bấm số điện thoại của Lâu Khánh Dương --- ---
“Alo, anh hai…”
Từ nhỏ không có mẹ, có lẽ đã thành thói quen, cho dù gần 40 tuổi, cô ta vẫn cực kỳ lệ thuộc vào Lâu Khánh Dương.
☆★☆
Ngày hôm sau, Mễ Nhã Kỳ vừa khỏi bệnh và Lâm Hi Lôi đến đây, Ngải Tiểu Tiểu gọi các cô đến làm phù dâu.
Ngải Tiểu Tiểu nghĩ cả đời chỉ làm hôn lễ một lần, nếu Kỳ Tuấn Nhất kiên quyết làm linh đình, cô cũng không thể quá đơn giản.
Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi vừa đến đã mắng Ngải Tiểu Tiểu quá đáng, chuyện kết hôn lớn như vậy mà bây giờ mới nói cho các cô biết. Sau đó, các cô lôi kéo Ngải Tiểu Tiểu cùng dạo phố, hai người muốn mua lễ phục phù dâu và chọn cho Ngải Tiểu Tiểu một món quà kết hôn thật đặc biệt.
Nằm ở trung tâm thương mại, Raymond Plaza tập trung hơn 90 nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng hàng đầu, 938 nhãn hiệu có tiếng toàn thế giới. Các hãng PRA¬DA, CHANEL, GUC¬CI, S. FREEAG¬AMO, HUGO¬BOSS, COACH đều có cửa hàng chính trong này.
Nghe nói ông chủ của Raymond Plaza lập nghiệp bằng buôn bán châu báu, trải qua hơn 20 năm kinh doanh, quy mô không ngừng lớn mạnh, chuyển sang buôn bán cả các lĩnh vực khác, từ kinh doanh châu báu thành tập đoàn buôn bán tổng hợp. Ở thủ đô, Raymond Plaza có thể coi là trung tâm thương mại tốt nhất.
Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi nói vì hôn lễ Ngải Tiểu Tiểu mà tiêu thật nhiều tiền, vì thế ba người chọn nơi này để mua sắm. Vừa đi vào trong cửa hàng, họ đã bị trang trí lộng lẫy, trang sức xa hoa hấp dẫn.
Tầng một là cửa hàng bán mỹ phẩm hàng hiệu và cửa hàng châu báu độc quyền. Tầng hai là siêu thị cùng các món ăn vặt. Còn lại từ tầng ba đến tầng năm là các loại nhãn hiệu quần áo trang sức cao cấp.
Ánh mắt ba người trực tiếp nhìn đến tầng hai, thưởng thức các món ăn vặt là chuyện các cô không thể bỏ qua. Mấy phút sau, tay trái Ngải Tiểu Tiểu cầm một phần mì chua nóng hổi, tay phải cầm một túi tôm hùm chua cay, trong miệng là bánh bao hấp, đi đến chỗ Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi đang ngồi ở bàn ăn.
Lúc này, Lâm Hi Lôi tấn công một bàn lớn toàn xiên thịt dê Tân Cương, trong tay là lon Coca đã uống hơn nửa. Mặt trên của xiên thịt dê là ớt đỏ au và bột thì là, Lâm Hi Lôi ăn một miếng thịt dê phải uống một ngụm Coca lớn để át đi vị cay. Bây giờ, giấy vệ sinh lau nước mắt nước mũi đã như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt. Mễ Nhã Kỳ so với cô nho nhã hơn nhiều, cúi đầu ăn mỳ thịt bò.
Sau khi ăn xong, Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi bắt đầu bàn bạc xem mua lễ phục như nào và quà gì cho Ngải Tiểu Tiểu?
Cuối cùng, Ngải Tiểu Tiểu cũng tiêu diệt sạch sẽ thức ăn trước mặt. Thấy thế Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi lập tức đứng dậy, đi thẳng lên tầng sáu. Đi qua vài cửa hàng, hai người thử mấy bộ lễ phục, cuối cùng, tại một cửa hàng, Lâm Hi Lôi chọn một bộ lễ phục tơ tằm màu trắng bạc, đai lưng rộng khảm kim cương thắt nơ hình con bướm khiến cô yêu thích không buông tay. Chỉ là nhìn giá tiền, có chút đau lòng, những bốn con số, không hề rẻ. Sau đó, các cô lại lên tầng khác chọn một bộ lễ phục thích hợp cho Mễ Nhã Kỳ.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn giá tiền bộ lễ phục không nhịn được hít hà, bỗng nhiên nghĩ đến cái áo cưới của mình, hình như không thấy giá tiền. Cửa tiệm kia trang hoàng không kém nơi này, không cần nghĩ cũng biết giá tiền nhất định không rẻ.
Xa xỉ, lãng phí quá… Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được đau lòng.
Chọn đi chọn lại, rốt cuộc Mễ Nhã Kỳ tỏ ra hài lòng với bộ lễ phục màu trắng kín đáo sát vai, đưa cho người bán hàng đem đến phòng thử đồ.
“Xin hỏi… Ai là Lâm Hi Lôi tiểu thư?” Nói chuyện là một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang, giọng nói cũng dễ nghe.
“Xin chào, trợ lý Phương.” Cô gái tiếp tân chào hỏi, dáng vẻ có chút thẹn thùng. Trợ lý Phương là trợ lý bên người Lâm Nhất Phong, chẳng những vóc dáng đẹp trai mà còn rất trẻ. Bình thường họ hiếm khi nhìn thấy, mọi lần anh xuất hiện đều là đi thị sát cùng ông chủ. Hôm nay anh đến khẳng định ông chủ cũng tới.
Phương Đống Dương khẽ gật đầu với người bán hàng, sau đó ánh mắt dò xét một vòng nhìn Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi. Thấy hai người ăn mặt rất bình thường, trong lòng thoáng thở phào, nghĩ thầm chắc là dễ giải quyết thôi.
Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Hi Lôi, con ngươi đen trắng rõ ràng nói “Cô là tiểu thư Lâm Hi Lôi phải không? Vừa rồi ở tầng ba cô có mua một bộ lễ phục màu trắng bạc đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế?” Lâm Hi Lôi và Ngải Tiểu Tiểu cùng nhau nhìn anh ta, chờ lời giải thích của anh.
“Là như này, Lâm tiểu thư, cô vừa chọn bộ lễ phục chúng tôi giữ lại cho một vị khách hàng, bởi vì nhân viên phục vụ của chúng tôi nhầm lẫn nên đã bán cho các cô, xin Lâm tiểu thư chọn một cái khác, chúng tôi có thể ưu đãi thích hợp.” Gương mặt Phương Đống Dương lộ vẻ khó khăn, ánh mắt rất khẩn thiết.
Lâm Hi Lôi nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái rồi chuyển sang nhìn Phương Đống Dương “Ý anh là không bán bộ lễ phục này cho chúng tôi?”
“Không, không, cô hiểu lầm rồi, nếu cô thích bộ lễ phục này, có thể cho chúng tôi một tuần, tôi sẽ cử người đưa đến tận nhà cô, giá cả cũng có thể ưu đãi. Chỉ là cái này, hôm nay cô có thể để lại không?”
Giọng nói trợ lý Phương coi như khiêm tốn nhưng ý tứ trong lời nói của anh ta rất rõ ràng, bộ lễ phục này bọn họ không bán. Ngải Tiểu Tiểu cùng Lâm Hi Lôi không tin chuyện có người lấy trước, nhân viên phục vụ lấy nhầm chỉ là cái cớ. Nhất định có vị tiểu thư nhà giàu vừa ý bộ lễ phục họ chọn, lại trùng hợp không có size phù hợp… Mặc kệ như nào, hôm nay tình hình này thật sự không khiến cho người ta vui vẻ.
“Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, e rằng tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh, ngày mai bạn của tôi kết hôn, lễ phục này là tôi mặc làm phù dâu, cho nên cũng cần dùng gấp.” Giọng nói Lâm Hi Lôi không kiêu ngạo cũng không tự ti. Cô không tin mình không trả lại, người này có thể làm gì.
“Tiểu Tiểu, Lôi Lôi, hai người nhìn xem chị mặc bộ này như nào?” Mễ Nhã Kỳ từ phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy vẻ mặt các cô không bình thường, lại hỏi “Sao vậy?”
“Không có việc gì, chị Nhã Kỳ bộ quần áo này rất hợp với chị.” Ngải Tiểu Tiểu cười nói.
“Đúng, chị Nhã Kỳ, chị có phong cách nữ vương, đến lúc đó đừng đoạt phong thái của Tiểu Tiểu nhà chúng ta là tốt rồi.” Lâm Hi Lôi cười đùa nói.
Hai người nói xong cũng di chuyển đến chỗ Mễ Nhã Kỳ, Phương Đống Dương đứng ở đó bị lơ đi.
“Trợ lý Phương, để anh tìm bộ quần áo, sao anh đi lâu như vậy?” Mùi nước hoa nồng nặc lan đến, theo đó là một mỹ nữ cả người mặc bộ đồ công sở hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ, tóc dài xinh đẹp xuất hiện trước mặt mấy người. “Tôi muốn lấy bộ lễ phục kia. Đưa cho tôi nhanh chút đi. Tôi còn phải đi spa, sửa móng tay, rất vội.”
“Hạ tiểu thư, xin lỗi, bộ lễ phục cô chọn… bị hai vị tiểu thư này mua rồi… cho nên…” Phương Đống Dương khiêm tốn giải thích, mặt lộ vẻ khó xử.
Người này là Hạ Tư Lâm, là một nhân vật quan trọng, đối tượng hẹn hò hiện tại của con trai chủ tịch, vợ chủ tịch cũng đã chọn làm con dâu. Lại nói, mặc dù Hạ gia buôn bán không bằng Lâm gia nhưng cũng được coi là nhà giàu có. Anh ta là một trợ lý nho nhỏ sao dám đắc tội với nhân vật lớn như vậy.
“Cho nên sao?” Hạ Tư Lâm nghe vậy, ánh mắt nhìn lên người Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi, thấy họ mặc quần áo bình thường, khóe môi nâng lên, lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Tôi xin hai vị tiểu thư nhường lại bộ lễ phục này nhưng hai cô ấy cự tuyệt.”
“Thế thì tôi đành chọn một bộ khác vậy, dù sao quần áo mà người nào cũng có thể mặc, tôi cũng không lạ gì, cứ kiên quyết mặc lên người sẽ làm mất thân phận của tôi. Đi thôi, tôi đến tiệm khác chọn, nhất định lần này phải chú ý không thể lơ là sơ suất coi trọng loại rác rưởi đó…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Tư Lâm giẫm giày cao gót xoay người rời đi, không ngờ bị giọng nói của Lâm Hi Lôi ngăn lại “Nuốt những lời nói vừa rồi của cô lại!” Lâm Hi Lôi sớm bị dáng vẻ phách lối của cô ta chọc giận, lại nghe cô ta sỉ nhục mình và Tiểu Tiểu thì không nhịn được, tiến lên dạy dỗ người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này.
Hạ Tư Lâm ỷ vào ưu thế của giày cao gót, khinh thường liếc nhìn Lâm Hi Lôi, dáng vẻ tôi xem thường cô, cười lạnh nói “Không chịu được sao? Lời tôi nói đều là thật. Loại phụ nữ thô tục như các cô mặc bộ trang phục ưu nhã trên người cũng sẽ thành trò cười.”
Lời nói của cô ta khiến Lâm Hi Lôi lập tức nổi trận lôi đình, tiến đến nắm cổ tay Hạ Tư Lâm “TMD cô lặp lại lần nữa!” (囧 ở quân đội lâu, đến cả Lâm Hi Lôi đáng yêu như lolita cũng trở nên thô lỗ rồi!)
“A… Cô đánh người!” Hạ Tư Lâm kêu thảm thiết.
Phương Đống Dương thấy thế vội vàng tiến lên khuyên can “Tiểu thư, xin cô buông tay nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Ayda, anh khách khí với cô ta cái gì?” Hạ Tư Lâm gọi “Lập tức gọi cảnh sát, tôi muốn bắt cô ta lại.”
Sắc mặt mọi người đen kịt, bao gồm cả Phương Đống Dương, xem ra vị đại tiểu thư này thật đúng là chưa từng được “giáo dục” tốt. Chỉ là Phương Đống Dương cũng không dám phản bác, liên tục nói “Vâng, vâng.” Nhưng bây giờ trong lòng anh ta quan trọng nhất là để cho Lâm Hi Lôi buông tay.
“Được rồi, Lôi Lôi.” Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ thấy tình huống không ổn, vội vàng tiến lên nhỏ giọng khuyên can Lâm Hi Lôi “Chúng ta cần gì chấp nhặt với loại người này, hôm nay còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Lúc này Lâm Hi Lôi không cam lòng nhưng vẫn buông tay Hạ Tư Lâm, trước giờ cô hận nhất chính là những người ánh mắt mọc trên đỉnh đầu.
“Làm sao vậy?” Một bóng dáng trẻ tuổi mang theo giọng nói bất cần đời truyền đến.
“Hàm…” Hạ Tư Lâm vừa thấy người tới, lập tức bỏ vẻ mặt uất ức, chạy đến cáo trạng trước “Họ gây chuyện ở đây!”
“Ồ, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám gây chuyện ở Raymond Plaza?” Khóe môi Lâm Hàm tà mị nâng lên, khuôn mặt anh tuấn như tranh, ánh mắt lướt qua mọi người… Nhìn đến Ngải Tiểu Tiểu thì hơi ngẩn ra.
Lúc này, Lâm Hi Lôi nhìn anh chàng đẹp trai, không, phải nói chính xác là anh chàng xinh trai này đánh giá một lượt. Con ngươi đen như bảo thạch, sáng chói như sao mang theo vẻ phản nghịch, bướng bỉnh kiêu ngạo cộng thêm một chút bất cần đời. Môi mỏng như hoa anh đào trong suốt xinh đẹp mím chặt. Cả khuôn mặt đường nét tinh tế sắc sảo. Cô không khỏi mím môi tránh cho nước miếng cứng đầu cứng cổ chảy xuống làm mất mặt.
Hạ Tư Lâm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, ánh mắt càng khinh bỉ. Cô ta hài lòng đứng cạnh Lâm Hàm, chờ Lâm Hàm dạy dỗ mấy người phụ nữ này.
Không ngờ, Lâm Hàm nắm tay cô ta đi về phía trước, đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu “Giới thiệu với em, đây là mợ nhỏ của anh.”
Nhỏ… Mợ nhỏ?! Trừ Ngải Tiểu Tiểu, những người còn lại đều khiếp sợ tột đỉnh, đặc biệt là Hạ Tư Lâm, miệng há to một lúc mới nghe được giọng của mình “Hàm, anh nói gì vậy?”
“Nghe không hiểu sao?” Lâm Hàm cười ôn hòa, kiên nhẫn giới thiệu lại một lần nữa cho cô ta “Đây là mợ nhỏ tương lai của anh, ngày mai cô ấy sẽ cùng cậu nhỏ làm lễ cưới ở khách sạn, không phải nhà em cũng nhận được thiếp mừng rồi sao?”
“Thật… thật!?” Bây giờ Hạ Tư Lâm trở nên kinh sợ. Kể từ lần ở tiệm vàng dạy dỗ Quý Vân Giai, chuyện tình của Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu ở Bắc Kinh đã lan truyền xôn xao. Có người nói Kỳ Tuấn Nhất kim ốc tàng kiều, bây giờ đứa bé cũng đã có, bất đắc dĩ phải tổ chức lễ cưới cho mẹ con họ danh phận. Cũng có người nói, Ngải Tiểu Tiểu là kẻ thứ ba chuyển thành chính thức, ép người được chọn làm vợ là Mạnh Yên Nhiên đi, hiện tại cô ta mẹ quý nhờ con được gả vào Lâu gia… Tóm lại dù là như nào, Kỳ Tuấn Nhất đều là người cưng chiều vợ thành nghiện, coi bà xã như trân bảo.
Như vậy, những lời đó của mình nếu bị Kỳ thiếu biết… Quan trọng là cô biết Lâm Hàm sùng bái nhất chính là Kỳ Tuấn Nhất. Nếu như Kỳ Tuấn Nhất phản đối chuyện bọn họ qua lại, nói không chừng Lâm Hàm thật sự sẽ bỏ cô. Nghĩ đến đây, Hạ Tư Lâm chuyển sang vẻ mặt tươi cười “Mợ nhỏ, vừa rồi là cháu không đúng. Tâm tình không tốt nên nói chuyện hơi quá, người lớn không chấp trẻ nhỏ, mợ tha thứ cho cháu đi.” Nói xong còn cúi đầu một cái thật sâu.
“Hừ, lời nói hơi quá sao?” Lâm Hi Lôi khinh bỉ.
Hạ Tư Lâm liếc nhìn cô một cái, trong lòng tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Ngải Tiểu Tiểu cười cười, nhìn Lâm Hi Lôi một cái “Thôi, Lôi Lôi, chúng ta còn phải chọn lễ phục cho chị Nhã Kỳ.” Cô nói xong thì gật đầu với Lâm Hàm và Hạ Tư Lâm, quay đầu, đi về phía Nhã Kỳ “Như nào rồi? Có hài lòng bộ lễ phục này không?”
“Đúng là người xấu nhát gan!” Lâm Hi Lôi lẩm bẩm “Chỉ là, không nghĩ tới sĩ quan Kỳ có cháu ngoại lớn như vậy, dáng dấp cũng yêu nghiệt nữa.”
“Thế nào? Thích không? Có muốn tớ giới thiệu cho không?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn cô đùa giỡn.
“Thôi đi!” Lâm Hi Lôi liếc cô “Tớ thích sẽ tự mình bắt lại, không cần cậu nhiều chuyện, cậu để ý cái vị kia nhà cậu là được rồi.”
Lúc này, Mễ Nhã Kỳ đã đổi lại quần áo của mình từ phòng thử đồ ra ngoài.
Lâm Hi Lôi lập tức thần thần bí bí lôi cô sang một bên, “Chị Nhã Kỳ, bỗng nhiên em nghĩ ra quà cưới cho Tiểu Tiểu rồi…”
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, dám bỏ lơ cô! Đang định đến xem các cô âm mưu cái gì thì bỗng nhiên Phương Đống Dương cung kính trước mặt cô nói “Ngải tiểu thư, tổng giám đốc chúng tôi mời cô đến phòng làm việc của ông ấy nói chuyện.”
Tổng giám đốc của họ? Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, cô không biết cho nên không cần thiết gặp ông ta, “Nhờ anh nhắn giùm tổng giám đốc các anh, bây giờ tôi rất bận.” Nói xong cô vòng qua Phương Đống Dương đi về phía hai cái đầu đang ghé sát vào nhau, rõ ràng là Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi đang có âm mưu bí mật gì đó…
Lâm Hi Lôi nói bây giờ là lúc họ chọn quà cưới cho cô, vì thế cô không nên đi cùng, tốt nhất là ở quầy nước giải khát tầng hai đợi các cô ấy. Ngải Tiểu Tiểu đành để hai cô đi, một mình đi về phía thang cuốn.
“Mợ nhỏ, cháu cùng mợ đi dạo quanh Raymond Plaza.” Trên đường, Lâm Hàm ngăn cô lại, con mắt hẹp dài mang theo vẻ mị hoặc tươi cười.
“Không cần, tôi muốn xuống tầng dưới uống chút nước.” Dứt lời, Ngải Tiểu Tiểu đi vòng qua anh ta, hướng về phía thang cuốn.
Mới vừa đặt chân lên thang cuốn, có người sau lưng hét “Ví tiền của tôi, bắt ăn trộm…” Sau đó, cô cảm giác bị người khác đẩy mạnh, bước mấy bước xuống bậc thang. Nếu là người khác chắc chỉ có thể trơ mắt ngã xuống, may là Ngải Tiểu Tiểu phản ứng nhanh nhẹn, lúc bị xô vào lập tức đưa tay nắm lấy tay vịn của thang cuốn, cơ thể nhẹ nhàng xoay tròn mà không bị rơi xuống theo quán tính, thuận tiện đá vào lưng tên ăn trộm một cái. Chỉ thấy nhanh như chớp, tên ăn trộm lăn một vòng xuống dưới tầng…
Lâm Hàm nhếch môi, nghe mẹ nói cậu nhỏ chọn đối tượng chẳng ra làm sao, nhưng anh thấy ánh mắt của cậu không thấp chút nào. Ngày đó mợ nhỏ ở quán bar nhảy múa nhiệt tình, hôm nay lại thể hiện bản lãnh để cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Hay!” Anh không nhịn được dẫn đầu vỗ tay.
Trong lòng Hạ Tư Lâm thầm khinh thường Ngải Tiểu Tiểu, con gái phải giỏi trang điểm, biết cách ăn mặc, chỉ biết đánh nhau thì gọi gì là bản lĩnh? Chỉ là thấy Lâm Hàm tán thưởng, cô ta cũng không lộ ra tâm tư trong lòng, trên mặt cũng mang theo vẻ hưng phấn vỗ tay ủng hộ.
Tên ăn trộm ngã nhào xuống sàn, vừa bò dậy đã khập khiễng muốn chạy trốn, nhưng không ngờ, vừa bước được hai bước, cổ áo đã bị Ngải Tiểu Tiểu ở phía sau nắm lấy. Tên ăn trộm nóng nảy, hung tợn đánh một quyền về phía Ngải Tiểu Tiểu, gã không tin mình đánh không lại một người phụ nữ.
Ngải Tiểu Tiểu không chút hoang mang tránh thoát quả đấm của gã, xoay người đá một cước làm gã ngã ra đất. Lúc này, bảo vệ cửa hàng nghe tin chạy tới đưa gã đi.
Ngải Tiểu Tiểu nhặt ví tiền rơi trên mặt đất, trả lại cho người mất vừa đuổi theo tới nơi. Đó là một người phụ nữ cá tính, tóc ngắn hơi xoăn, mặc bộ váy hoa màu tím, chững chạc lại không mất đi vẻ xinh đẹp, phong cách Bohemian thoải mái không câu nệ. Cô nắm tay Ngải Tiểu Tiểu cảm kích nói “Cám ơn nhé, cô gái.”
Lúc này, Lâm Hàm và Hạ Tư Lâm từ thang cuốn bước xuống, nhìn thấy người phụ nữ này kinh ngạc kêu lên “Cô!”
“Tiểu Hàm!” Lâm Tuyết Viện cũng là vẻ mặt giật mình.
“Cô, không phải cô ở Mỹ sao? Trở về từ bao giờ thế?” Lâm Hàm bước lên hỏi liên tiếp “Tại sao không về nhà, cô cũng biết bố cháu đến đây à?”
“Cô vừa xuống máy bay, sao biết bố cháu ở đây chứ?” Nói xong, Lâm Tuyết Viện nét mặt có chút thẹn thùng nói “À… Quà cho mọi người quên ở trên máy bay, cô sẽ bù lại sau.”
“Cô, người thật đáng yêu! Quà mất thì thôi, lại còn định bù lại nữa?” Lâm Hàm ôm vai Lâm Tuyết Viện trêu trọc. Khi anh còn bé, Lâm Nhất Phong và Lâu Lan đều rất bận, từ nhỏ đến lớn anh là do Lâm Tuyết Viện chăm sóc, tự nhiên sẽ rất thân thiết với cô.
“Ha ha… Chút tâm ý thôi.” Lâm Tuyết Viện cười gượng, 30 mấy tuổi rồi mà cái tật xấu hay quên vẫn không thay đổi.
Ngải Tiểu Tiểu thấy mình không còn chuyện gì, xoay người đi tới cầu thang định xuống tầng hai.
Không ngờ, cô vừa động, Lâm Hàm đã chú ý tới, lập tức cao giọng nói với Lâm Tuyết Viện “Cô, cháu giới thiệu với cô, người thấy việc nghĩa hăng hái làm anh hùng này.”
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, hai người đã tới trước mặt cô.
Lâm Hàm ra vẻ trịnh trọng “Đây là Ngải Tiểu Tiểu, mợ nhỏ của cháu.”
“Mợ nhỏ?” Lâm Tuyết Viện nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên mở to mắt “Cô là cô bé Kỳ Tuấn Nhất trọn trúng?”
Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười không biết trả lời sao.
“Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất thật đúng là không giống bình thường.” Lâm Tuyết Viện lẩm bẩm, quan sát Ngải Tiểu Tiểu từ đầu đến chân một lần.
Lời này của cô ấy không rõ ý tứ tuy nhiên ánh mắt không có địch ý. Chỉ là Ngải Tiểu Tiểu không quen bị người khác nhìn như vậy, cô gật đầu mỉm cười muốn bước đi tiếp. Tay lại bị Lâm Tuyết Viện giữ lại “Cô giúp tôi lấy lại ví, tôi còn chưa cảm ơn cô nữa.”
“Không cần khách khí.”
“Vậy không được.” Lâm Tuyết Viện kiên trì nói “Lại nói, chúng ta cũng coi như thông gia. Hay là như này, ngày mai cô kết hôn, tôi tặng cho cô một món quà cưới.”
“Không cần, không cần thật mà.” Ngải Tiểu Tiểu rút tay. Lúc hai người đang lôi kéo, Phương Đống Dương chạy tới cạnh Lâm Hàm nói nhỏ “Chủ tịch gọi cậu và Lâm tiểu thư, còn cả Ngải tiểu thư cùng lên.”
Lâm Hàm hơi chau mày, cha cũng thấy hứng thú với Ngải Tiểu Tiểu? Không cần biết có phải không, anh cũng có ý muốn giới thiệu Ngải Tiểu Tiểu cho cha biết. Ở nhà bọn họ, mẹ hết sức phản đối đám cưới của cậu nhỏ và Ngải Tiểu Tiểu, còn cha thì vẫn trầm mặc không rõ thái độ. Dù biết trên thế giới này không ai có thể thay đối quyết định của cậu. Nhưng anh vẫn muốn cho cha thấy Ngải Tiểu Tiểu.
Vì thế, Lâm Hàm nheo con ngươi xinh đẹp nói “Cô, cha ở trên tầng gọi chúng ta cùng mợ nhỏ lên.”
“Ừ, tốt lắm, Tiểu Tiểu, chúng ta đi lên. Cô ở trong cửa hàng anh trai thấy việc nghĩa hăng hái làm, anh ấy sẽ tặng cô một món quà lớn, đi, chúng ta đi lên, xem anh ấy có chịu bỏ tiền ra không?” Lâm Tuyết Viện lập tức kéo Ngải Tiểu Tiểu.
“Không được, một nhà các người gặp mặt, tôi không nên đi. Hơn nữa, tôi cũng không có làm gì, không gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm được.” Ngải Tiểu Tiểu từ chối.
“Đi mà, mợ nhỏ…” Lâm Hàm thấy thế làm nũng ôm cánh tay kia của Ngải Tiểu Tiểu “Đều là người nhà, sớm muộn gì cũng gặp mặt, có gì mà xấu hổ?”
“Hàm, em cũng đi lên chào hỏi bác trai…” Vẫn bị bỏ qua một bên, Hạ Tư Lâm cố gắng giữ vẻ tao nhã nói.
“Không cần, không phải em còn phải chọn lễ phục sao? Để trợ lý Phương đi cùng em, đi đi.”
Dứt lời, anh không để ý tới cô ta nữa, trực tiếp mang Ngải Tiểu Tiểu đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Cứ thế, Ngải Tiểu Tiểu bị hai cô cháu nhiệt tình thái quá kéo lên tầng cao nhất – phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sắp gặp mặt người kia, tự nhiên Ngải Tiểu Tiểu thấy trong lòng có chút thấp thỏm…