Kỳ Tuấn Nhất vừa đi, khi bước chân vững vàng biến mất ở ngoài cửa phòng bệnh thì bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu cảm giác trong phòng bệnh trống rỗng, sau đó cả trái tim cũng trống rỗng…
Buổi trưa, Lâm Nhất Phong đến phòng bệnh. Ôn Ái Thi nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái rồi đi ra. Bà không muốn làm cho Ngải Tiểu Tiểu khó xử vì bà, dù cô có nhận người cha này hay không thì bà cũng không có ý kiến gì.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn Lâm Nhất Phong, ánh mắt có mấy phần phức tạp.
Kỳ Tuấn Nhất từng nói với cô, cô mất máu quá nhiều, Lâm Nhất Phong đã truyền máu cho cô. Cô cảm ơn ông ấy nhưng không cách nào vì thế mà bỏ qua khúc mắc bao năm nay “Cám ơn ông, Lâm tiên sinh…”
Giọng nói của cô lạnh nhạt xa cách khiến Lâm Nhất Phong cứng đờ người. Con ngươi đen thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng ngay sau đó ông đã che giấu lại rất tốt, mỉm cười với Ngải Tiểu Tiểu “Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi, bây giờ con thấy sao?” Nếu như lỗi lầm ở quá khứ là do ông, vậy bây giờ ông nguyện ý đền bù lại tất cả. Cuối cùng vẫn là con gái ông, ông không tin cô có lòng dạ sắt đá.
“Tôi không sao rồi.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn tay mình. Cô không biết nên nói chuyện với ông ta như nào.
“Ừ, vậy thì tốt, con mất máu quá nhiều, nhất định phải từ từ tĩnh dưỡng…”
“Cảm ơn, tôi hơi mệt.” Ngải Tiểu Tiểu từ từ nằm xuống, ý tứ tiễn khách rõ ràng.
Lâm Nhất Phong nhìn cô cười bất đắc dĩ “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, cha đi trước.” Cả đời này ông chưa từng ăn nói khép nép với người nào, nhưng đối với cô con gái này thì ông nguyện ý…
Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo bóng dáng tịch mịch của ông, trong con ngươi lại mơ hồ dâng lên hơi nước. Sống hơn 20 tuổi, đột nhiên xuất hiện một người cha; người cha này lại khiến cho cô nhiều lần rơi vào nguy hiểm; cô phải đối mặt với ông ta thế nào mới được? Trước mắt trong lòng cô vẫn không có đáp án…
Hoàng hôn ngày hôm sau, Lâm Nhất Phong trở lại Bắc Kinh, khi
mở cửa phòng quả thật không thể tin vào mắt mình nữa.
Ba phòng hai sảnh đều được dọn dẹp không dính một hạt bụi, tấm rèm cửa cũ nát, ghế salon phủ bụi cũng sáng sủa hẳn lên, mà trong phòng bếp đang có mùi thơm của thức ăn bay tới. Ông hơi sững sờ, theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa xem có đúng là mình đi nhầm không.
“Anh về rồi.” Lúc này, Lâu Lan từ trong phòng bếp nhô đầu ra, rất giống mẹ hiền vợ đảm chào hỏi.
Lâm Nhất Phong thấy cô ta, lập tức nhíu mày “Sao cô lại đến đây?”
“Sao vậy, không hoan nghênh em à?” Lâu Lan vừa dọn bát đũa vừa đáp “Nhanh đi rửa tay đi, em làm món anh thích ăn nhất…”
“Cô lại muốn dùng thủ đoạn gì, nói thẳng ra đi.” Lâm Nhất Phong để cặp công văn xuống, hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của cô ta. Bọn họ đã ở riêng hơn mười năm, ông chủ động chuyển đến nhà trọ bình thường này để lại căn biệt thự sang trọng ở ngoại thành kia cho cô ta. Ông không thích phòng ốc hoa lệ to lớn, nó làm ông thấy vắng vẻ lạnh lẽo, không có cảm giác ấm áp của gia đình. Nhưng Lâu Lan không như vậy, cô ta thích cuộc sống hào hoa xa xỉ, không quen cuộc sống bình thường này.
Cho nên kể từ khi ông dọn đi, cô ta rất ít khi tới đây, nói gì đến dọn dẹp phòng, vào bếp nấu cơm cho ông…
“Ôi chao, lão Lâm, chúng ta đều là vợ chồng già rồi, cần gì phải nói những lời ảnh hưởng đến hòa khí như vậy. Người ta nói về già trở thành bạn. Em đã nghĩ thông suốt rồi, em muốn cùng anh sống thật tốt chứ sao.” Lâu Lan vừa nói vừa bày thức ăn, sau đó lại thúc giục Lâm Nhất Phong “Còn lo lắng cái gì? Mau đi rửa tay.”
Lâm Nhất Phong nhìn một bàn toàn món ngon trước mặt, nói thật ra tài nghệ nấu nướng của Lâu Lan không tệ, chỉ là cô ta nói khói dầu trong phòng bếp sẽ làm ảnh hưởng đến da nên rất ít khi xuống bếp. Nhưng mà bây giờ, nhìn những món ăn này, ông chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải năm đó cô ta cố ý phá hoại, ông cũng không biết người phụ nữ này; hơn nữa bây giờ cô ta còn độc ác đến mức làm hại con gái ông, cô ta cho là dùng một bàn món ăn là có thể cầu xin sự tha thứ của ông sao? Thật là mơ mộng hão huyền!
“Có chuyện gì thì nói, không có thì lập tức rời đi mau!” Giọng của Lâm Nhất Phong càng thêm lạnh lùng, vừa nghĩ đến cô ta hại Tiểu Tiểu, ông lại tức giận không kiềm chế được, hận không thể bóp chết người phụ nữ rắn rết này.
Ba! Lâu Lan cũng không nhịn được nữa, ném chiếc đũa lên bàn ăn “Lâm Nhất Phong, sao ông không biết điều như thế hả, tôi tốt bụng làm lành trước, còn làm nhiều món ăn như vậy…”
“Tốt bụng?” Lâm Nhất Phong cắt đứt lời cô ta, cười lạnh “Cô làm gì trong lòng đều biết rõ so với mọi người. Tôi cho cô biết, cô lấy lòng tôi như này cũng vô dụng, tôi đã giao cho luật sư của tôi, cô chuẩn bị ký tên vào thỏa thuận ly hôn đi! Lần này bất luận thế nào tôi cũng sẽ không cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này nữa.”
“Lâm Nhất Phong!”
“Cút!”
“Ông không có lương tâm, trước kia khi ông bị trọng thương, cũng không nhớ lại xem là ai cứu ông… ông vong ân phụ nghĩa, đồ bạch nhãn lang…”
“Đủ rồi! Đừng tưởng tôi không biết trước kia xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhất Phong tiến tới gần Lâu Lan, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, giọng nói cũng tràn ngập âm trầm “Tôi không vạch trần cũng chỉ vì mặt mũi của mọi người, nếu hôm nay cô muốn nói rõ ràng, thì chúng ta cũng tính toán cho rõ món nợ những năm nay cô thiếu mẹ con Ôn Ái Thi…”
“Ông… Ông điên rồi!” Lâu Lan la hét phô trương thanh thế, từng bước lui về phía cửa ở sau, Lâm Nhất Phong bây giờ làm cho cô ta thật sợ hãi.
“Rốt cuộc ai trong chúng ta mới bị điên?” Ánh mắt Lâm Nhất Phong đã đỏ như máu.
“Thần… Bệnh thần kinh!” Dứt lời, Lâu Lan đã chạy ra khỏi cửa.
Lâm Nhất Phong sa sút tinh thần ngồi vào ghế, mệt mỏi xoa mi tâm, khóe mắt liếc thấy thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, trong mắt lại thoáng qua vẻ tối tăm, duỗi bàn tay hất toàn bộ mâm cơm xuống đất.
Đường đường là một người đàn ông chân chính, vậy mà không có năng lực bảo vệ người phụ nữ và con gái của mình cho tốt! Nghĩ đến đây, ông lại không nén được cơn giận!
Lâu Lan đi ra khỏi phòng trọ của Lâm Nhất Phong, lập tức gọi cho Lâu Khánh Dương, nhưng chỉ có thông báo tắt máy. Không tìm được Lâu Khánh Dương, trong lòng Lâu Lan bắt đầu luống cuống, cô ta chạy nhanh xuống dưới lầu, chặn một chiếc taxi đi đến chỗ ở của Lâu Khánh Dương.
Trên đường đi qua quảng trường, màn hình tivi cực đại hiện lên hình ảnh hấp dẫn ánh mắt người đi đường. Chỉ thoáng qua một cái, cô ta đã thấy rõ hình ảnh Lâu Khánh Dương bị hai người đàn ông mặc cảnh phục đeo còng tay.
“Dừng, dừng, dừng!” Cô ta vội vàng bảo tài xế dừng xe, chỉ thấy trên màn hình lớn có dòng phụ đề rõ ràng --- Nguyên Phó Bộ trưởng Bộ Công an Lâu Khánh Dương bị bắt vì nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm và nhiều tội danh khác.
Trong màn hình, Lâu Khánh Dương không còn dáng vẻ thong dong ưu nhã thường ngày, mà trông già đi rất nhiều, cũng gầy đi nhiều…
“Anh…” Lỗ mũi Lâu Lan đau xót, nước mắt chảy xuống. Vì Lâu Khánh Dương, cũng là vì chính mình, bây giờ cô ta đã không còn nơi nương tựa! Nhưng mà, Lâu Lan chỉ như đưa đám một lát, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bởi vì cô ta nhận được điện thoại của Lâu Kỳ Thanh gọi về nhà một chuyến. Cô ta mừng rỡ, sao lại quên mất cây to có thể dựa vào này chứ.
Chỉ là, cô ta không nghĩ tới khi mình vội vàng chạy đến Tứ hợp viện thì thấy hai người đàn ông mặc cảnh phục đứng đó.
Lê Minh Hiên ở Tổ trọng án thành phố A đang hợp tác với cảnh sát ở đây, vụ án Ngải Tiểu Tiểu bị bắt cóc tất cả bọn tội phạm đều bị sa lưới, sau cả đêm tra hỏi và thu thập chứng cứ (dĩ nhiên không thể bỏ qua sự phối hợp của đội đặc chiến) đã xác định được Lâu Lan chính là kẻ chủ mưu phía sau.
Chỉ vì ngại thân phận đặc biệt của Lâu Kỳ Thanh nên quyết định trước tiên đến thăm hỏi vị lãnh đạo này một tiếng, hy vọng ông cùng phối hợp.
Thấy có hai cảnh sát đứng đây, trong lòng Lâu Lan lại căng thẳng, nhưng có Lâu Kỳ Thanh ở đây, cô ta lại can đảm bước lên trước một bước “Cha, cha gọi con đến có chuyện gì? Bọn họ là ai vậy?”
“Khốn kiếp!” Lâu Kỳ Thanh vỗ tay lên mặt bàn, trong con ngươi tràn đầy tức giận và đau lòng. Con gái của ông sao lại biến thành như vậy!
Lâu Lan bị dọa sợ đến phát run “Cha.”
“Dám làm những chuyện không có tính người như vậy, cô đừng gọi tôi là cha nữa!” Lâu Kỳ Thanh chỉ tay về phía cô ta, tức đến run rẩy.
“Con… con làm cái gì?” Lâu Lan còn tính toán muốn lấp liếm chuyện cũ.
Lê Minh Hiên lấy ra lệnh bắt người giơ đến trước mặt cô ta “Lâu tiểu thư, cô chủ mưu bắt cóc, theo luật thì phải bị bắt.”
Sắc mặt Lâu Lan lập tức tái nhợt, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Các người nói vớ vẩn gì đó? Tôi không bắt cóc ai cả. Cha, đừng nghe họ nói bậy, nhất định có người ác ý vu cáo… Con biết rồi, có phải Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu, cái đứa con hoang đó…” Cô ta vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định giãy dụa cuối cùng.
“Im miệng!” Lâu Kỳ Thanh gầm lên cắt đứt lời cô ta “Đến giờ con còn không biết tỉnh ngộ, con có biết con đã hại chết đứa cháu chưa ra đời không hả, con quả thực là mất trí rồi, con… con làm thế có xứng đáng với người mẹ đã mất của mình không?”
“Cha…” Rốt cuộc Lâu Lan cũng ý thức được đã hết hy vọng, cô ta bò đến trước mặt Lâu Kỳ Thanh, ôm chân ông khóc lóc van xin “Cha, con biết con sai rồi, cha cứu, cứu con đi…”
“Muộn rồi…” Lâu Kỳ Thanh nhìn cô ta, ánh mắt bi ai, tựa hồ như đã già đi rất nhiều.
Cuối cùng, Lâu Lan vẫn bị Lê Minh Hiên bắt đi. Lâu Kỳ Thanh nhìn bóng lưng bọn họ, con ngươi cơ trí đục ngầu, tràn ra nước mắt. Trong vòng một ngày, con trai con gái cùng nhau bị vào tù, sao lại không làm ông đau đến tận tâm can…
Nửa tháng sau
Ngơ ngác ngồi trên ghế salon bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đất, không nhúc nhích, cô giữ nguyên tư thế này đã hai tiếng rồi. Cô không muốn động, cũng lười phải động, bởi vì dù có đứng lên thì cũng chỉ như du hồn lượn quanh phòng một vòng, rồi lại ngồi lên chiếc ghế salon này thôi, vì thế cô cần gì phải động.
Kể từ khi ra khỏi bệnh viện, Kỳ Tuấn Nhất rất bận. Còn cô vì sinh non mà phải ở nhà nghỉ ngơi. Ngải Bảo thì được Ôn Ái Thi đón về cô nhi viện, vốn là có Kỳ Tuấn Nhất, hai người trong căn nhà, lúc này càng lộ vẻ trống trải, lạnh lẽo.
Lâu Lan và Lâu Khánh Dương vẫn trăm phương nghìn kế muốn hại cô đều bị vào tù, đáng ra cô nên vui mừng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.
Nếu là trước kia cô đã sớm đòi về đơn vị, nhưng bây giờ một chút hứng thú cô cũng không có. Vừa nghĩ tới đứa bé chết non, lòng cô lại tràn đầy áy náy, đều do cô quá sơ ý mà! Ngải Bảo và Lã Thiên Minh, còn cả chuyện cô không dễ thụ thai nữa, tất cả mọi chuyện cứ quấn lấy nhau, rối rắm trái tim cô, làm cho cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Bởi vì tập trung suy nghĩ nên khi Kỳ Tuấn Nhất đi đến sau lưng cô, Ngải Tiểu Tiểu vẫn không phát hiện. “Đang nghĩ gì thế?” Nhẹ nhàng hỏi mà làm cô đứng bật dậy như bị hù dọa đến kinh sợ, sau đó lại ảo não ngồi xuống, lắc đầu một cái nói “Không có gì.”
“Thật không?” Kỳ Tuấn Nhất ôm cô ngồi lên đùi mình.
“Vâng.” Có lẽ do vừa trở về từ bên ngoài, trên người anh có mùi vị của nắng rất dễ chịu. Ngải Tiểu Tiểu tựa đầu vào cổ anh, nhắm mắt lại cảm nhận.
Dáng vẻ của cô giống một con mèo lười biếng, Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, dịu dàng hỏi “Hôm nay làm những gì thế?”
Ngải Tiểu Tiểu vẫn như cũ vùi trong ngực anh, động cũng không động, chỉ có giọng nói miễn cưỡng trả lời “Ngồi ngẩn người thôi.”
Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất lóe lên, thở dài, sờ sờ đầu cô, “Bé con ngốc.” Ngay cả anh cũng phát hiện hành động này dạo này phát sinh tương đối nhiều, vì gần đây anh thường phải thấy cô ỉu xìu như vậy, anh chỉ có thể trò chuyện an ủi như vậy được thôi.
Lúc ăn tối, Ngải Tiểu Tiểu ăn vài miếng cháo loãng đã đặt thìa xuống. Kỳ Tuấn Nhất ngẩng đầu nhìn cô “Sao thế? Ăn không ngon à?”
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu “Em no rồi.”
“Ăn thêm chút nữa đi, mấy ngày nay em gầy quá rồi.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa gắp miếng cá hấp mọi khi cô thích ăn nhất vào bát.
“Tanh lắm.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn miếng cá vẫn không có chút khẩu vị nào. Đứng lên nói “Anh từ từ ăn, em hơi mệt, đi nghỉ trước đây.”
“Tiểu Tiểu…” Kỳ Tuấn Nhất nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, trong con ngươi tràn đầy thương xót. Ngải Tiểu Tiểu vẫn đi về phía trước không quay đầu lại. Đúng lúc này, điện thoại của Kỳ Tuấn Nhất lại vang lên.
“Alo, Yên Nhiên?”
Ngải Tiểu Tiểu nghe tiếng thì tạm dừng bước chân, rồi lại bước đi nhanh hơn. Lúc đầu cô cũng cho là Mạnh Yên Nhiên nói đúng nhưng bây giờ mới phát hiện giữa cô và Kỳ Tuấn Nhất là một khoảng cách rất dài.
“Em nghe nói Tiểu Tiểu cô ấy… sinh non phải không?” Giọng nói của Mạnh Yên Nhiên nghe qua có mấy phần tiếc hận.
“Ừ.” Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất vẫn rơi trên người Ngải Tiểu Tiểu.
“Bây giờ cô ấy sao rồi?”
“Không ổn lắm, cả ngày không có tinh thần, ăn cơm cũng không có khẩu vị gì.” Kỳ Tuấn Nhất nói thẳng, cùng là phụ nữ, có lẽ Mạnh Yên Nhiên sẽ cho anh đề nghị tốt.
“A, có khuynh hướng trầm cảm nhẹ, chỉ là cũng khó trách. Em nói anh nhé, anh phải ở cạnh cô ấy, khuyên giải cô ấy, ngàn vạn lần không thể để cô ấy quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt. Nếu không thì đưa cô ấy đến bệnh viện khoa tâm thần khám một chút. Tóm lại, không thể để cô ấy ở nhà một mình, cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm…” Cô học qua tâm lý học, cái này gọi là trầm cảm sau khi sinh, nghiêm trọng nhất sẽ dẫn đến tự sát, cho nên cô nói với Kỳ Tuấn Nhất những chuyện kia cũng không phải là đe dọa.
Ngải Tiểu Tiểu lên tầng hai, đi vào phòng khách. Kể từ khi trở lại từ bệnh viện, hai người họ đã chia phòng ngủ. Kỳ Tuấn Nhất vì chuyện của đội đặc chiến nên tương đối bận rộn, đi sớm về trễ sợ ảnh hưởng đến Ngải Tiểu Tiểu nghỉ ngơi nên cũng không phản đối.
Bỏ dép, giữ nguyên quần áo nằm trên giường, Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt, suy nghĩ lại càng loạn hơn rồi. Không ngủ được, cô chỉ có thể thở dài từng tiếng trong căn phòng tối…
Bịch bịch… Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, cửa bị đẩy ra. Ngải Tiểu Tiểu lập tức hốt hoảng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Kỳ Tuấn Nhất không mở đèn, trực tiếp đi đến bên giường. Thấy cô nhắm mắt không động đậy, cũng không lên tiếng, chân dài bước lên giường, ôm cô vào ngực, bàn tay vô tình hay cố ý đặt ở nơi làm người ta suy nghĩ miên man.
“Anh làm gì đấy?” Ngải Tiểu Tiểu không giả bộ ngủ được nữa, vặn vặn thân thể muốn anh bỏ ra.
Không ngờ anh càng ôm chặt hơn, cánh tay cứng rắn ôm lấy cô thật chặt. Chỉ là, lời nói lại lộ ra chút ủy khuất “Anh chỉ muốn… ôm em một cái, rất lâu rồi không được gần em.”
Ngải Tiểu Tiểu bất động, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Anh càng dịu dàng, trong lòng cô càng khổ sở. Ngải Bảo là con của người khác, đứa bé của bọn họ lại chết non…
“Bé con ngốc, suy nghĩ lung tung gì hả?” Giọng nói Kỳ Tuấn Nhất nồng đậm như rượu ngon ủ nhiều năm trầm bổng ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu.
“Đều tại em…” Đều là do cô không cẩn thận! Nếu không đứa sẽ không mất.
“Em nói gì đấy? Đó là do đứa bé đấy và chúng ta vô duyên thôi. Không phải bác sĩ đã nói chúng ta còn trẻ, sau này vẫn có thể có làm lại.”
“Nhưng bác sĩ nói về sau em sẽ rất khó mang thai…” Giọng cô thật nhỏ, giống như mình đã phạm phải sai lầm thật lớn.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe nói được một nửa thì dừng lại. Đáng chết! Cô vì cái này mà rối rắm. Anh lại không phát hiện ra, thật là quá sơ ý rồi!
“Ai nói,” Anh ôm chặt cô “Cơ thể chúng ta khỏe mạnh như vậy, muốn có một đứa bé chẳng phải là dễ như trở bàn tay.”
“Nhưng mà, bác sĩ nói…”
“Bác sĩ nói đều là đánh rắm, nếu không ngày mai chúng ta đến bệnh viện khác kiểm tra lại toàn bộ một lần, xem rốt cuộc chúng ta có thể sinh con hay không.”
“Ừ…”
Đêm nay, Ngải Tiểu Tiểu vùi trong ngực Kỳ Tuấn Nhất ngủ cực kỳ yên ổn…
Ngày hôm sau, từ sớm Kỳ Tuấn Nhất đã kéo Ngải Tiểu Tiểu ra khỏi nhà. Mạnh Yên Nhiên nói không sai, lần này Tiểu Tiểu chịu đả kích rất lớn, hơn nữa mấy ngày trước trong bộ đội quá bận nên anh không có thời gian khuyên giải cô thật tốt, giờ trong lòng cô đã tạo thành khúc mắc.
Tối qua, vất vả lắm cô mới nói ra vướng mắc trong lòng được, nói gì thì anh cũng muốn trừ đi khối tâm bệnh này của cô. Ngải Tiểu Tiểu ngủ một giấc thì đổi ý. Cô cảm thấy chuyện này không cách nào nói ra khỏi miệng với bác sĩ.
Nhưng Kỳ Tuấn Nhất vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thành công đưa cô lên xe.
Bởi vì thời gian còn sớm, bệnh nhân khoa phụ sản cũng chưa quá đông. Rất nhanh đã đến lượt của bọn họ. Ngải Tiểu Tiểu muốn nhân cơ hội chạy trốn cũng không có, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào phòng khám. Cô nghĩ, mọi chuyện dù sao cũng phải có kết thúc, trước hết kiểm tra thân thể một chút cũng tốt.
“Khó chịu chỗ nào?” Người hỏi là một bác sĩ nữ hòa ái dễ gần, chắc khoảng 40 50 tuổi gì đó.
“Cháu…” Ngải Tiểu Tiểu do dự một chút rồi hạ quyết tâm, đỏ mặt nói ra nguyên nhân đi khám với bác sĩ.
Nữ bác sĩ mỉm cười nhìn cô, kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó viết một tờ đơn nói “Đi làm kiểm tra trước đã.”
Ngải Tiểu Tiểu cầm tờ giấy ra khỏi phòng, Kỳ Tuấn Nhất lập tức tiến lên hỏi “Sao rồi?”
Ngải Tiểu Tiểu vung vẩy tờ giấy trong tay “Bác sĩ bảo kiểm tra trước đã.”
Kỳ Tuấn Nhất nhìn Ngải Tiểu đi tới phòng kiểm tra, thấy cô vào trong thì lập tức sải bước vào phòng khám.
“Dì Quyên,” Anh gõ gõ cửa rồi tiền vào phòng khám.
Nữ bác sĩ ngẩng đầu, lập tức vui vẻ ra mặt “Tuấn Nhất, sao cháu lại đến đây?”
Kỳ Tuấn Nhất đii đến bên cạnh bà, nhỏ giọng nói chuyện “Dì Quyên, cháu muốn nhờ dì giúp một chuyện.”
“Dì biết ngay mà vô sự không lên điện tam bảo.” Tịch Tú Quyên liếc nhìn anh “Nói đi.”
Kỳ Tuấn Nhất cúi thấp cơ thể, giọng nói càng nhỏ hơn, “Người vừa làm kiểm tra là Ngải Tiểu Tiểu, bà xã của cháu…”
“Thằng nhóc này, kết hôn khi nào mà không nói với dì một tiếng hả?” Tịch Tú Quyên oán trách cắt đứt lời anh.
“Ha ha…” Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, nói tiếp “Cô ấy vừa đẻ non, bác sĩ nói rất khó mang thai tiếp. Cô ấy vẫn vì chuyện này mà buồn bực không vui, cháu sợ cô ấy sẽ bị chứng trầm cảm gì đó. Cho nên mới nhờ cậy dì Quyên, bất kể kết quả kiểm tra ra sao dì đều nói cho cô ấy biết không có gì đáng ngại…”
“Đây chính là không tuân thủ theo nguyên tắc của bác sĩ.”
“Nếu không cháu vì cái gì lại chạy đi xa như vậy tới đây khám.”
“Phải, bây giờ dì muốn từ chối cũng không được rồi.” Tịch Tú Quyên cười nhạo “Thật không ngờ tới Kỳ đại thiếu của chúng ta cũng có ngày bị phụ nữ bắt làm tù binh, hơn nữa còn thương vợ như vậy, hao tổn tâm cơ như vậy nữa.”
“Đương nhiên.” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày “Cô ấy là người phụ nữ cùng cháu sống cả đời, cháu không đau thì người nào đau!”
Vì vậy, khi Ngải Tiểu Tiểu cầm kết quả kiểm tra về phòng khám, Tịch Tú Quyên mỉm cười nói cho cô biết “Không sao, bên trong thành tử cung của cháu bị thương nhẹ nhưng cháu còn trẻ, năng lực hồi phục mạnh, uống vài liều thuốc là khỏi thôi.”
“Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ.” Ngải Tiểu Tiểu nở ra nụ cười hiếm thấy trong mấy ngày qua.
Chờ Ngải Tiểu Tiểu ra khỏi phòng, ánh mắt Tịch Tú Quyên tối sầm lại, thở dài một tiếng, gọi điện thoại cho Kỳ Tuấn Nhất, “Tình huống của cô ấy nghiêm trọng hơn so với dì nghĩ, nhưng mà cơ hội có thai là vẫn còn, dì đề nghị các cháu nên chữa trị theo Đông y, có lẽ sẽ có kỳ tích.”
Kỳ tích!
Kỳ Tuấn Nhất nghe xong trong lòng thấy rét lạnh, tình huống của Tiểu Tiểu nghiêm trọng lắm sao?
“Dì Quyên…” Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Ngải Tiểu Tiểu đi về phía mình, lập tức đổi lại “Cô ấy tới, dì Quyên, cháu sẽ liên lạc lại sau nhé.” Nói xong Kỳ Tuấn Nhất cất di động, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng “Kết quả thế nào?”
“Bác sĩ nói uống vài liều thuốc là khỏe.” Ngải Tiểu Tiểu trả lời đúng như lời bác sĩ.
Kỳ Tuấn Nhất ôm eo nhỏ của cô “Anh đã nói rồi, thân thể chúng ta xuất sắc như vậy, sao có thể không tạo ra đứa nhỏ được.”
“Này, anh nhỏ giọng một chút. Mọi người đang nhìn đó.” Ngải Tiểu Tiểu kéo ống tay áo của anh, cảnh cáo anh không nên quá rêu rao.
Kỳ Tuấn Nhất cười to sảng khoái, ôm cô chặt hơn nữa, đi ra khỏi bệnh viện.
Ở một góc ít người để ý, Tiết Nhã Thi tức giận nhìn cảnh này, bệnh án trong tay gần như bị bóp nát. Cô ta vì chuyện của Ngải Tiểu Tiểu mà bị Kỳ Tuấn Nhất đuổi ra khỏi quân y, nếu không phải cha cô ta dựa vào quan hệ xin cho cô ta một công việc ở đây thì suýt chút nữa cô ta đã thất nghiệp.
Nhưng tại sao kẻ đầu sỏ Ngải Tiểu Tiểu hại cô thê thảm lại hạnh phúc như thế chứ. Nếu cô ta không nhìn lầm thì vừa rồi cô đi ra từ khoa phụ sản. Đáng chết, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có thai rồi sao?
Tiết Nhã Thi có khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì ghen tị mà trở nên nhăn nhó xấu xí. Quay người đi tới khoa phụ sản, vừa đến cửa đã nghe được đoạn đối thoại của Tịch Tú Quyên và y tá ----
“Cô hỏi cái tên đẹp trai lúc nãy? Cậu ta là Kỳ Tuấn Nhất, là một người lợi hại trong bộ đội, còn trẻ tuổi mà đã nhận được chức vụ quan trọng. Lúc còn trẻ ở Bắc Kinh cũng gây nên không ít chuyện, thoạt nhìn thì giống loại người lãnh khốc vô tình, ai biết kết hôn xong lại thương bà xã như vậy. Thế mới nói, đàn ông không thể nhìn bề ngoài được.”
“Bác sĩ Tịch, rốt cuộc bà xã của anh ấy bị gì vậy?”
“Sinh non ngoài ý muốn dẫn đến cuống rốn bị tổn thương, không dễ dàng mang thai nữa.”
“Ôi, thật đáng thương, gả cho ông chồng đẹp trai như vậy, không có một đứa bé buộc chân lại, sợ rằng hôn nhân sẽ…”
“Cô nói lung tung cái gì? Kỳ thiếu không phải loại đàn ông vô tình, cô không thấy hôm nay cậu ta cố ý chạy tới nhờ tôi nói dối bệnh tình, chính là vì cởi bỏ khúc mắc trong lòng vợ cậu ta sao? Một người đàn ông hao tốn tâm tư vì người phụ nữ của mình như vậy, sao có thể bội tình bạc nghĩa. Đám nhóc con các cô toàn thích suy nghĩ lung tung thôi…”
Từ bệnh viện ra ngoài, Kỳ Tuấn Nhất dẫn Ngải Tiểu Tiểu vào một cửa hàng, nói là muốn mua cho Ôn Ái Thi và Ngải Bảo một chút đồ, xong sẽ đi cô nhi viện thăm họ. Trong cửa hàng, hai người mua một đống lớn thức ăn, thực phẩm dinh dưỡng, đồ chơi… Ngải Tiểu Tiểu còn đặc biệt chọn cho Ôn Ái Thi cái quần màu xanh lục, cô cảm thấy bà ăn mặc quá tao nhã rồi, giờ cũng nên thay đổi phong cách ăn mặc để tìm một người bạn già thôi.
Kỳ Tuấn Nhất hớn hở trả tiền, bởi vì anh thấy trong ánh mắt cô lóe lên tia sáng đã lâu không thấy, rất lâu rồi cô không có dáng vẻ có sức sống như vậy.
Hơn 11 giờ, bọn họ đi tới cô nhi viện Dục Vinh.
Trước cửa có một chiếc Cadillac Escalade màu đen, con ngươi Kỳ Tuấn Nhất tối sầm hơi híp lại, cầm tay Ngải Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói “Lâm Nhất Phong đến.”
“Ông ta đến làm gì?” Ngải Tiểu Tiểu hỏi theo bản năng. Ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất thì hiểu ra vấn đề, cúi đầu không lên tiếng nữa. Ông ta đến tìm mẹ sao? Ông ta vẫn còn tình cảm với mẹ à?
Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu lại bắt đầu phiền loạn, cô thật sự hi vọng mẹ có hạnh phúc tuổi già, tốt nhất tìm được một người tri kỷ sống cùng. Nhưng mà, Lâm Nhất Phong… Cô nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Hai người đi vào trong, thấy Ngải Bảo và Niếp Niếp đang chơi đùa vui vẻ dưới bóng cây to, ngay cả bọn họ đi vào cũng không phát hiện.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu chợt nói “Cũng nên đặt cho Ngải Bảo một cái tên, em nói tên gì thì hay đây?”
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu “Chưa nghĩ đến.”
“Vậy được, tối nay trở về chúng ta cùng nhau nghĩ một chút, cho con trai chúng ta một cái tên thật hay.” Anh nắm bả vai Ngải Tiểu Tiểu, vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu đáp nhẹ, trong lòng ngũ vị tạp trần, anh coi Ngải Bảo là con trai ruột mà thương yêu, cô nên cảm thấy vui mừng. Nhưng tại sao trong nội tâm lại lo sợ không yên còn có áp lực… Quả nhiên, hạnh phúc của cô là trộm được.
Phát hiện Ngải Tiểu Tiểu chợt yên lặng, Kỳ Tuấn Nhất ngồi xổm xuống hô “Ngải Bảo, lại đây nào.”
Lúc này, Ngải Bảo mới ngẩng đầu lên thấy hai người, “Ba… Mẹ…” Nó hưng phấn kêu, di chuyển hai bàn chân mập mạp chạy tới.
“Tới đây, để ba bế nào, xem xem Ngải Bảo của chúng ta có béo lên không?” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa dùng một tay ôm Ngải Bảo đứng lên. Ngải Bảo cười khanh khách chìa hai cánh tay nhỏ về phía Ngải Tiểu Tiểu, “Mẹ, mẹ bế.”
“Thơm ba một cái, ba thả ra cho!” Kỳ Tuấn Nhất đùa với Ngải Bảo.
Ngải Bảo lập tức quay đầu bẹp một cái trên mặt anh, sau đó nhào vào ngực Ngải Tiểu Tiểu, “Mẹ, thơm thơm.” Dứt lời, ôm lấy mặt Ngải Tiểu Tiểu hôn bẹp bẹp, rất nhanh, khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu đã toàn là nước miếng…
Ngải Bảo náo loạn như vậy, cuối cùng trên mặt Ngải Tiểu Tiểu vẫn mang theo một nụ cười. Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô, thở phào một cái như trút được gánh nặng.
Lúc này, dưới bóng cây, Niếp Niếp mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Niếp Niếp…” Ngải Bảo vẫy vẫy bàn tay về phía cô bé.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn bóng dáng quật cường của cô bé, trong lòng lại run lên. Cô nhớ khi mình còn bé, khi đó mỗi lần nhìn thấy các bạn nhỏ khác thân thiết với ba mẹ, cô lại thấy hâm mộ, có lúc còn lén trốn vào trong chăn khóc.
Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu không do dự, giao Ngải Bảo cho Kỳ Tuấn Nhất, đi về phía Niếp Niếp. Cô đi tới dưới tán cây, cầm tay Niếp Niếp dịu dàng nói “Niếp Niếp, nhìn xem dì mua quà gì cho con này.” Nói xong cô dắt bàn tay của cô bé, dẫn cô tới đây, lấy ra trong túi đồ chơi một con búp bê tinh xảo đưa cho cô bé “Nhìn xem, Niếp Niếp có thích không?”
“Cám ơn dì Tiểu Tiểu.” Niếp Niếp lễ phép nói, nhận lấy búp bê bên trong túi, đột nhiên ánh mắt to vụt sáng, cũng không có biểu hiện mừng rỡ nên có của một đứa bé.
“Sao thế? Niếp Niếp không thích búp bê này à?”
“Dạ.” Niếp Niếp gật đầu một cái, chỉ vào một cái khác trong túi “Dì Tiểu Tiểu, con có thể dùng búp bê đổi lấy cái đó không?”
“Được.” Ngải Tiểu Tiểu lấy chiếc xe ô tô nhỏ ra đưa cho Niếp Niếp. Niếp Niếp rất hiểu chuyện, trả lại búp bê cho cô. “Cái này cho Ngải Bảo chơi ạ.”
“Không cần.” Ngải Tiểu Tiểu không nhận búp bê, cười nói “Ngải Bảo là bé trai, sẽ không chơi…”
Ngải Bảo rất không nể mặt mà cắt đứt lời cô “Bảo Bảo muốn… búp bê xinh đẹp…”
囧! Ngải Tiểu Tiểu hắc tuyến đầy đầu, vốn là xe ô tô cho Ngải Bảo, búp bê là mua cho Niếp Niếp, lần này toàn bộ đều đảo ngược, thế đạo này thật là!
Lúc này, Ngải Bảo bò xuống khỏi ngực Kỳ Tuấn Nhất, mấy bước là chạy đến trước mặt Niếp Niếp, cầm lấy búp bê. Chỉ thấy nó hai ba cái đã xé được hộp giấy, lấy ra búp bê tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, toét miệng cười khanh khách. Sau đó đưa lại gần cái miệng nhỏ nhắn, “Thơm thơm, thơm thơm…” Hôn bẹp bẹp mấy cái liền trên mặt búp bê.
Hả… Cái tiểu sắc ma này!
Ngải Bảo cùng Niếp Niếp nhận được quà thì nắm tay nhau đến dưới gốc cây tiếp tục chơi đùa.
Lúc này, Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu mới đi về phía phòng của Ôn Ái Thi. Vừa đến gần, họ đã nghe được tiếng quát giận dữ của của Ôn Ái Thi từ bên trong truyền ra ---
“Lâm Nhất Phong, rốt cuộc là ông muốn làm gì?”
Ngải Tiểu Tiểu cau mày, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Ôn Ái Thi tức giận như vậy, gần như lập tức muốn lao vào phòng xem có chuyện gì xảy ra. Kỳ Tuấn Nhất lại kéo cô lại, dùng ánh mắt bảo cô bình tĩnh đừng nóng vội!
“Anh nói rồi, anh muốn theo đuổi em lần nữa.” Giọng nói của Lâm Nhất Phong nghe vô cùng bình tĩnh thong dong.
“Theo đuổi cái quỷ ý!” Ôn Ái Thi tiếp tục quát “Ông đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có vợ con, ông cho rằng đây là chuyện đùa hả.”
“Ái Thi, anh đã ly hôn với Lâu Lan.”
“Ly hôn là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi!”
“Ái Thi…”
“Ông đi ngay.”
“Ái Thi…”
“Ông ra ngoài đi!”
Bang bang rầm rầm, cũng không biết hai người trong phòng làm cái gì? Ngải Tiểu Tiểu nghĩ mẹ sẽ không chịu thiệt thòi nên cô cũng không vội vã xông vào. Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, không ngờ sư phụ theo đuổi hạnh phúc của bản thân lại mạnh mẽ vang dội như vậy. Chỉ là anh cũng lo lắng, đã hai mấy năm trôi qua, ông ấy vẫn còn tình cảm thật sao?
Trước kia Ôn Ái Thi không phải đối thủ của Lâm Nhất Phong, hiện tại vẫn như vậy. Bà chỉ muốn đuổi ông ta ra khỏi phòng, nhưng làm thế nào cũng không lại gần ông ta được, đánh đổ giá quần áo, đụng ngã cái ghế băng, bà cũng không đuổi được ông ta.
Bà không hiểu, tại sao đàn ông lại có thể tuyệt tình như vậy, dù sao ông ta và Lâu Lan cũng là vợ chồng 20 năm, tại sao khi cô ta gặp khó khăn thì lại nói ly hôn là ly hôn, hơn nữa cũng không hề thương tiếc. Xoay người lại đã tới đây nói với bà, trong lòng ông ta vẫn nhớ bà như xưa.
Bà đã không phải là cô gái hai mươi mấy tuổi, có lẽ, bà cần một phần tình cảm nhưng không phải kiểu của Lâm Nhất Phong.
Vốn Lâm Nhất Phong cho là hai mươi năm trôi qua đã mài mòn đi sự sắc sảo của bà, lại không ngờ rằng ông vừa mới nói ra ý định, bà lại lửa giận ngập trời. Dáng vẻ giận dữ của bà lại để ông có cảm giác như hồi mới yêu, người đã hơn 40 tuổi lại tựa như thằng nhóc ngây thơ, ở trong phòng cùng Ôn Ái Thi chơi trốn tìm, bà đuổi ông tránh. Dù sao chính là chết cũng không chịu ra khỏi căn phòng này.
Cho đến khi Ôn Ái Thi đuổi mệt, thở hổn hển ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lâm Nhất Phong vội vàng nói: “Ái Thi, em có thể cư tuyệt anh, nhưng không thể ngăn cản trong lòng anh có em. Coi như em tiếp đãi một người bạn cũ, anh từ xa đến đây, em cũng không thể đến bữa cơm cũng không cho anh ăn đã đuổi anh về.”
Ôn Ái Thi ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt hình như bình tĩnh hơn nhiều “Ông…”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất cảm thấy nghe được kha khá rồi thì cùng nhau đi vào.
“Sư phụ, anh cũng ở đây à?” Kỳ Tuấn Nhất ra vẻ không biết gì chào hỏi.
“Ừ.” Lâm Nhất Phong gật đầu một cái. Nhất thời biểu hiện trên mặt lại trở nên nghiêm túc.
Ôn Ái Thi trừng mắt với ông ta một cái, rồi vội vàng đứng dậy gọi Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu, không khí ngột ngạt trong phòng lúc này mới hòa hoãn một chút xíu…
Bởi vì buổi chiều Kỳ Tuấn Nhất còn phải về bộ đội xử lý chút chuyện, cho nên ăn xong cơm trưa, anh liền chở Ngải Tiểu Tiểu về. Tạm thời Ngải Bảo vẫn do Ôn Ái Thi chăm sóc, bọn họ đã bắt đầu tìm hiểu về thị trường bảo mẫu. Nếu tìm được bảo mẫu, họ sẽ đón Ngải Bảo đi. Chỉ là, thẩm tra điều kiện người sống ở quân đội không đơn giản, chuyện này muốn gấp cũng không được.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu cũng coi như nhẹ nhõm, thỉnh thoảng lại cùng Kỳ Tuấn Nhất trò chuyện vài câu. Kỳ Tuấn Nhất ngắm nhìn cô một lúc, sớm biết làm vậy có thể dỗ cô vui vẻ thì anh đã dẫn cô đi dạo từ lâu rồi.
Xe vừa vào đơn vị không bao lâu thì họ gặp Lã Thiên Minh. Lã Thiên Minh thấy là xe của Kỳ Tuấn Nhất thì lập tức giơ tay cản lại, vẻ mặt lo lắng ở bên cạnh cửa nói với Kỳ Tuấn Nhất “Nhất, cậu trở lại rồi. Nếu cậu còn không xuất hiện, lữ bộ sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Sao vậy?” Sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất trầm xuống hỏi.
“Vào phòng làm việc trước rồi hãy nói.” Lã Thiên Minh nhìn Ngải Tiểu Tiểu nói.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế, mở cửa xuống xe “Tự em trở về, anh đi xử lý chuyện của anh đi.”
Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô một cái, thấy mặt cô căng chặt, hình như lại không vui. Nhưng mà bây giờ, anh không kịp nghiên cứu tâm tư của cô nữa, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, nói với Lã Thiên Minh “Lên xe.”
Sau đó khởi động xe, chạy thẳng đến phòng làm việc của lữ trưởng.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn chiếc xe phóng đi, khẽ thở dài, từ đầu đến cuối Lã Thiên Minh vẫn là nút thắt khó giải trong lòng cô. Có lẽ cô nên nói sự thật cho Kỳ Tuấn Nhất, thay vì cứ sợ hãi trong lòng như này thì như vậy sẽ kết thúc một cách thoải mái.