Ngải Tiểu Tiểu giống như một con chim gãy cánh rơi xuống bầu trời…
“Bé con!” Lo lắng hét to một tiếng, đột nhiên Kỳ Tuấn Nhất nhảy ra khỏi máy bay.
Luồng khí từ trên cao từng đợt đập vào người, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác bản thân đang rơi xuống rất nhanh! Đôi tay lục lọi trên người, cố gắng tìm được sợi dây của dù cứu hộ.
Vào khoảnh khắc sống chết này, cô không kìm được mà hướng về phía trên nhìn, biết rõ là không thể nhưng vẫn muốn nhìn người yêu một cái. Đôi mắt đẹp đột nhiên thấy giật mình! Sững sờ nhìn vào đôi mắt màu đen đang nhìn cô chăm chú. Anh giờ đây đang ở bên cạnh cô, sau đó thấy yên lòng…
Tiếng gió ở tai hai người họ giống như tiếng còi thét chói tai, đây là tiếng kêu nhắc nhở họ đang rơi xuống với tốc độ rất cao.
Dáng người cao lớn của Kỳ Tuấn Nhất vốn đã rơi với tốc độ nhanh, cộng thêm kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã nắm được sợi dây dù cứu hộ của Ngải Tiểu Tiểu.
Anh ôm cô vào ngực, hai người yên lặng nhìn nhau chăm chú, thân thể xoay tròn rơi xuống. Nếu như đây không phải là tình huống nguy hiểm tính mạng thì động tác này thật sự là tuyệt đẹp…
Thái Bình Dương, nhiều gió to hỗn loạn, điều khiển dù cũng khó.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn máy đo độ cao, nhanh chóng tính toán trong đầu thời gian rơi xuống theo quán tính cần thiết để rơi xuống biển. Bọn họ chỉ còn không tới bốn phút đồng hồ nữa. Thời gian vô cùng cấp bách, anh nhanh chóng ra tay tìm kiếm sợi dây dù ở trên người Ngải Tiểu Tiểu.
Ngày càng nhìn rõ nước biển phía dưới, nguy hiểm đã ở gần trong gang tấc…
Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn Nhất “cởi bỏ hết vật cản trên người”, cái loại cảm giác được đặt ở vị trí đầu tiên thật vô cùng tốt. Thời gian không còn nhiều, cô nhanh chóng vươn tay lấy túi dù trên lưng.
Bụp một tiếng, hai cái dù xanh thẳm đồng thời được bật tung ra không khí!
Nhìn người đẹp ở bên cạnh Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, tiếng cười vang vọng trong không trung. “Theo anh.” Giọng của anh phiêu tán trong gió, truyền đến tai Ngải Tiểu Tiểu lại bình thản, rõ ràng lạ thường.
Chỉ cần đi theo anh, cái gì cô cũng không sợ! Đời này cô không muốn phải xa cách anh! Cô mỉm cười như cũ, con ngươi trong suốt vẫn chăm chú nhìn anh.
Ngay sau đó, bọn họ cùng rơi vào trong biển…
Hình ảnh này vừa quen thuộc lại tràn đầy xa lạ, kích thích cảm giác. Ngải Tiểu Tiểu suy yếu nhắm mắt tạm nghỉ một lúc, cảm giác cơ thể chìm chìm nổi nổi, tâm cũng theo sóng gió thay đổi rất nhanh.
Bởi vì không có kinh nghiệm rơi xuống nước, cô bị thương ở eo, dù Kỳ Tuấn Nhất đã băng bó cho cô nhưng vết thương bị ngâm trong nước, máu vẫn nhuộm thành một vầng trong nước biển.
Bọn họ trôi nổi ở biển thật lâu, sợ hai người bị sóng biển tách ra, anh cắt đứt dây thừng ở dù buộc hai người lại. Cô nghe thấy tiếng thở gấp của Kỳ Tuấn Nhất, rõ ràng cũng đã cạn kiệt hết sức lực rồi.
Một mặt anh chống lại sóng lớn, mặt khác lại sợi dây thừng buộc ngang hông cô.
“Ông xã…” Ngải Tiểu Tiểu lấy một con dao găm từ trong giày, nhẹ nhàng gọi chồng. Thật ra khi máy bay cất cánh cô đã mơ hồ có dự cảm không ổn, chỉ là cô không ngờ Adam lại giảo hoạt như vậy.
Cô vẫn luôn không muốn trở thành phiền toái cho Kỳ Tuấn Nhất.
Nhưng bây giờ, cô chính là rắc rối lớn nhất của anh! Ngải Tiểu Tiểu hơi nhếch môi, nụ cười khổ sở mà tuyệt mỹ…
Kỳ Tuấn Nhất vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt giống như vĩnh biệt của cô thì thấy rùng mình, lập tức quát khẽ “Cô nhóc, em dám!”
Tay đang cắt dây thừng hơi dừng lại, cô nâng khuôn mặt tái nhợt vì mất máu mỉm cười với Kỳ Tuấn Nhất “Anh đi tìm người cứu em, em chờ anh.” Đúng vậy, cô không thể kéo anh ở lại tiếp, nếu không cả hai người họ sẽ chết trong biển…
“Ngải Tiểu Tiểu, anh cảnh cáo em, đừng nói những lời vô dụng, đừng làm những chuyện vô dụng, nếu không dù có thành quỷ anh cũng sẽ không bỏ qua cho em!” Kỳ Tuấn Nhất giận dữ bơi về phía Ngải Tiểu Tiểu.
Ánh mắt của anh mang theo một khí thế lạnh lùng, chỉ chớp mắt đã đến chỗ cô, tàn nhẫn mà kiên quyết, giống như đang cảnh cáo cô --- đừng nghĩ tách rời anh, cho dù bất cứ thời điểm nào cũng đừng nghĩ đến.
Nước mắt Ngải Tiểu Tiểu chảy xuống hai gò má, sao cô lại nguyện ý rời khỏi anh chứ! Nắm chặt con dao ở trong tay, không muốn liên lụy anh, cũng không muốn rời khỏi anh, cô nên làm gì đây?
Trong lúc do dự, Kỳ Tuấn Nhất đã lấy được dao của cô, quăng mạnh vào sóng biển. “Ngu ngốc! Ngải Tiểu Tiểu, em là người ngu ngốc nhất thế giới này. Ngu ngốc nhất!” Đặt cái đầu ướt nhẹp của cô vào lồng ngực cũng ướt sũng của anh, Kỳ Tuấn Nhất nhỏ giọng trách mắng. Suýt chút nữa anh đã mất đi cô, một giây kia tim anh hốt hoảng giống như muốn ngừng đập.
“Xin lỗi!” Cảm giác được cơ thể anh không ngừng run rẩy, Ngải Tiểu Tiểu thì thầm lên tiếng. Anh đang sợ sao? Cho dù lúc Adam chĩa súng vào đầu anh cũng không thấy anh như vậy. Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, nước biển lạnh lẽo nhưng trong lòng lại ấm áp. “Em sai rồi, chúng ta cùng nhau kiên trì, đợi mấy người Lữ Thiên Minh tới cứu chúng ta, bọn họ tới cứu chúng ta, chắc chắn bọn họ sẽ tới cứu chúng ta…
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất ôm cô thật chặt, giống như muốn đưa hết sức lực kiên tì cho cô.
Một trận sóng biển ập tới, tách hai bóng dáng đang ôm nhau ra, nhưng rất nhanh bọn họ lại đến gần nhau, bởi vì giữ họ có một sợi dây thừng chắc chắn, còn có tấm lòng không tách rời nhau dù bất cứ lý do gì!
Một hòn đảo nhỏ hoang vắng, nhiều nhất chính là đá ngầm.
Nhưng đối với Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu đã trôi nổi trên biển mấy giờ mà nói thì có thể tìm được nơi làm chỗ đặt chân tạm thời đã là quý lắm rồi.
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi một chút, thì bắt đầu đi thám hiểm quanh đảo. Đi không bao lâu họ đã nhìn thấy một khu rừng nguyên sinh. Hai người nhìn nhau cười, có rừng cây thì đại khái họ có thể tìm được quả dại để ăn, hoặc là bắt một con thỏ rừng để lót dạ.
Đi vào trong rừng lại không hề tốt đẹp như tưởng tượng. Ngoại trừ mấy cây cao, họ không tìm được cái gì để lót dạ, hơn nữa, càng đi vào trong, ánh sáng càng ít, đường dưới chân càng gập ghềnh.
“Sợ không?” Kỳ Tuấn Nhất nắm chặt tay Ngải Tiểu Tiểu hỏi. Cô lắc đầu, đi theo anh thì cái gì cô cũng không thấy sợ hãi.
Chỉ là dưới chân có nhiều rêu, Kỳ Tuấn Nhất đi ở phía trước.nhưng vẫn nắm thật chặt tay Ngải Tiểu Tiểu.
Đi như vậy rất bất tiện, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ tay ra lại nhớ đến câu nói “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già” Trong lòng lo lắng, mím chặt môi mặc anh lôi kéo, theo bước chân của anh, hai người đi xuyên qua rừng cây.
Mặc dù chân Kỳ Tuấn Nhất vẫn hơi khập khiễng nhưng anh vẫn cố tình để Ngải Tiểu Tiểu đi vào chỗ dễ đi.
“Sao thế?” Kỳ Tuấn Nhất quay lại nhìn cô, con ngươi của anh sáng như ánh sao trên bầu trời đêm khiến lòng Ngải Tiểu Tiểu nhộn nhạo một trận. Ổn định tinh thần một lúc, cô mới nghe thấy giọng nói của mình “Em thấy trong rừng này chắc không có thức ăn gì đâu. Hay là chúng ta đi đến bờ biển xem thử có khá hơn không?”
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất gật đầu, bọn họ đã đi xa như vậy cũng không nhìn thấy thực vật hay dộng vật gì ăn được, xem ra cánh rừng này ngoại trừ cung cấp củi đốt thì chẳng làm được gì nữa rồi.
Hai người nói xong quay người muốn trở về, đột nhiên cơ thể Kỳ Tuấn Nhất cứng đờ, Ngải Tiểu ngẩng đầu nhìn sang thấy một con chó sói rất lớn. Nhìn tứ chi nó khỏe mạnh, lông màu xám, ánh mắt khát máu, phát ra ánh sáng xanh làm người ra sởn gai ốc. Bị hai người phát hiện, nó lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên trời, tru lên một tiếng cực lớn, âm thanh kinh khủng kéo dài thật lâu.
“Không được rồi, nó đang gọi đồng bọn đến. Em đứng yên đây đừng nhúc nhích, anh đi giải quyết nó.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói xong đã lao thẳng đến trước mặt con chó sói.
Con sói thấy thế há ra hàm răng sắc nhọn bổ nhào tới. Móng vuốt của nó sắp chạm đến đầu vai Kỳ Tuấn Nhất, anh cũng không tránh né, chỉ hơi nghiêng người, tìm kiếm không gian tấn công hoàn hảo. Sau đó dùng con dao sắc bén đâm thẳng vào đầu con sói. Phốc --- máu tương bắn tung tóe lên người anh.
Kỳ Tuấn Nhất không dừng lại, tóm lấy tay Ngải Tiểu Tiểu, không để ý đến cái chân đang bị thương chạy thật nhanh. Anh biết không thể ở đây lâu, bầy sói đã bắt đầu tụ tập về chỗ này!
Địa hình rừng núi khó đi, lại thêm chân anh dù sao cũng có vết thương, rất nhanh họ đã nghe thấy tiếng động ầm ầm phía sau.
“Bầy sói đuổi tới rồi! Em chạy trước đi…” Kỳ Tuấn Nhất xem xét tình hình rồi chọn một phương án chạy trốn có lợi nhất, Ngải Tiểu Tiểu đi đứng không vấn đề gì, anh cản ở phía sau chắc chắn cô có thể an toàn chạy thoát.
“Không cần!” Trán Ngải Tiểu Tiểu đã rỉ vài giọt mồ hôi, bước chân càng ngày càng nhanh. Kỳ Tuấn Nhất vừa buông tay cô ra, cô lại níu chặt lấy không buông!
“Hu…” Tiếng gào khóc lạnh lẽo như quỷ, chắc chắn bầy sói đã phát hiện thi thể của đồng bọn. “Anh có thể trèo lên cây tránh bầy sói, em chạy trước đi, có lẽ sẽ có cơ hội cứu anh.” Kỳ Tuấn Nhất nói ra suy nghĩ rồi hất tay Ngải Tiểu Tiểu. Với tốc độ của bầy sói, căn bản bọn họ không thể kiên trì được bao lâu.
“Em nói không cần!” Ngải Tiểu Tiểu hét “Em sẽ không buông anh ra!” Cả đời này cũng sẽ không buông. Sự đoàn kết và tàn nhẫn của bầy sói, để anh leo lên cây, kết quả chỉ sợ anh sẽ bị bầy sói vây khốn cho đến khi đói chết. Bây giờ bọn họ chỉ có thể chạy về phía trước, nghe nói sói cực kỳ ý thức về lãnh thổ, chỉ cần bọn họ chạy ra khỏi lãnh thổ của chúng thì sẽ an toàn.
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày nhìn Ngải Tiểu Tiểu, cô nhóc này sẽ bị tính cố chấp của mình hại chết! Bọn họ không có thời gian đẻ trì hoãn và do dự. Được rồi, vậy cũng nhau liều mạng đi, nghĩ xong anh đã móc súng lục ra.
Phát hiện động tác của anh, khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu nhếch lên, như vậy mới đúng chứ. Cô là bà xã của anh, bọn họ có thể cùng nhau hưởng phú quý, đương nhiên cũng phải cùng nhau chung hoạn nạn! Bầy sói rất nanh đã theo dấu vết đuổi tới, dưới ánh sáng mờ nhạt, Ngải Tiểu Tiểu thấy mười mấy con chó sói hung ác ùn ùn kéo đến.
Pằng pằng pằng --- không đợi chúng lại gần, Kỳ Tuấn Nhất nổ súng bắn ngã ba con, bầy sói bị tiếng súng làm kinh sợ, dừng lại trong chốc lát, bỗng một con sói tru lên, bọn chúng lại bắt đầu tấn công, hơn nữa lại càng hung mãnh hơn.
Gần, lại gần một chút.
Hai người cùng nhau nổ súng, chớp mắt đã hạ được mấy con sói phía trước. Nhưng lần này bầy sói bị chọc giận hoàn toàn, gần như không có tạm dừng, trực tiếp giẫm lên thi thể đồng bọn mà đánh tới.
“Kiên trì thêm một chút, phía trước có con sông.”
“Được.” Ngải Tiểu Tiểu đáp, giơ tay lên sờ vào khẩu súng ở hông anh, hai tay cùng bắn.
Số lượng bầy sói không ngừng giảm bớt, nhưng những con còn lại càng thêm dữ tợn hung tàn, giống như phát điên không buông tha cho họ.