Lần đầu tiên cô cảm thấy ôm công chúa thật thoải mái.
Bàn tay mạnh mẽ ôm eo cô, tay kia xuyên xuống đầu gối, bốn bề yên tĩnh.
Hoắc Vi Vũ nghẹo đầu, dựa vào ngực Cố Cảo Đình, nghe tiếng tim đập của anh, nhắm mắt lại.
Khi còn bé, cô rất ngịch ngợm hay gây chuyện, chơi đến mệt mỏi, nhưng mặc kệ cô ở đâu, ba ba luôn có thể tìm thấy cô.
Cô liền nằm trên lưng ba ba, nhắm mắt ngủ..
Cũng là tiếng tim đập như vậy, bịch bịch bịch, vững vàng khỏe mạnh.
Người nhà họ Hoắc nhìn thấy Tư lệnh ôm Hoắc Vi Vũ rời đi, đám binh sĩ cũng rút theo.
Một nhà hai mắt nhìn nhau, một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên đầu.
“Tư lệnh, quan tâm Hoắc Vi Vũ sao?” Sắc mặt Hoắc Thuần tái nhợt, không hiểu hỏi.
“Không phải, nếu quan tâm, gia gia đánh cô ta, Tư lệnh nhất định sẽ không bỏ qua, lấy tính cách của Hoắc Vi Vũ, nhất định sẽ tố cáo, thế nhưng, Tư lệnh không có làm gì gia gia nha.” Tần Diệu Ni nói.
Hoắc lão gia không vui nhìn Tần Diệu Nhi, cô liền cúi đầu, Tư lệnh vừa đi, cô liền cảm thấy lưng đau rát.
“Được rồi, ăn cơm thôi, xong thì nghỉ ngơi. Chỉ bằng cô gái kia, còn không động được vào chúng ta, nói chi là Hoắc gia.” Hoắc lão gia bực bội nói.
“Nghe nói, bạn trai cũ của Hoắc Vi Vũ bị em gái của Cố Cảo Đình đoạt lấy, cuối tuần này tổ chức hôn lễ.” Hoắc Thuần lẩm bẩm.
“Tôi thấy sắc mặt Tư lệnh cực kém, chắc muốn giam Hoắc Vi Vũ lại, tránh tiếp tục đi lám loạn.” Tần Diệu Ni suy đoán nói.
“Nhưng mà, Tư lệnh ôm cô ta.” Hoắc Thuần có chút động tâm.
“Không thấy cô ta giả vờ ngất à, cô ta một bụng gian trá, về sau cách xa cô ta một chút, tránh bị cô ta trả thù.” Tần Diệu Ni mắng xong đi lên lầu.
Hoắc Thuần cảm thấy mẹ nói rất đúng, đi theo Tần Diệu Ni lên lầu.
*
Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ ra ngoài.
Hiếm thấy cô ngoan ngoãn, nằm im trong ngực anh, thân thể mềm mại tản ra hương thơm thanh nhã, quanh quẩn chóp mũi anh, rất dễ chịu.
Anh không nỡ thả cô xuống, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt rất lâu, cảm thấy kì quái, làm sao chưa đến xe vậy, liền mở to mắt.
Ánh mắt Cố Cảo Đình đen nhánh nhìn xuống cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên một cái.
Cô nhìn xe cách anh một mét, không hiểu nói:
“Sao không lên xe vậy?”
Cố Cảo Đình nhíu mày, không vui nói: “ Cô nói nhảm rất nhiều.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, quay người, đi đến xe.
Thượng trung tá lập tức mở cửa sau của xe ra.
Cố Cảo Đình cũng theo vào xe, ngồi cạnh cô, âu phục bó sát, nhìn về phía trước.
Hoắc Vi Vũ dựa đầu vào cửa sổ, nhìn anh.
Ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ, rơi trên nửa thân anh, một nữa khác giống như đang ẩn nấp trong bóng đêm, khiến người ta không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Cô không nghĩ tới, hôm nay lại sống chung hòa thuận với anh như vậy.
Cố Cảo Đình liếc Hoắc Vi Vũ, bắt gặp cô đang nhìn mắt của anh.
Hoắc Vi Vũ cũng không tránh né, giương lên nụ cười, khen ngợi:
“Danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Cố Tư lệnh, quả nhiên không phải hư danh.”
Cố Cảo Đình nghiêng người, tới gần cô, hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ ngừng một chút.
Nếu như anh ta không kịp thời gọi cho cô, thì không biết cô bị đánh thành cái dạng gì nữa.
Người đau, nhưng thiệt hại chính là tâm.
Cô cảm ơn anh đã xuất hiện, không muốn thiếu nợ ai, nếu như hôm nay anh ta muốn, cô liền cho.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của anh.