Cơn giận của anh giống như ác ma, ùn ùn kéo đến, trong khung cảnh nhỏ hẹp, bao trùm cả người cô,.
Hoắc Vi Vũ căn bản không cách nào thoát thân, đẩy người anh ra.
Cố Cảo Đình hôn dọc theo môi của cô đi xuống, đến chỗ cổ mềm mại của cô.
Một trận tê dại, từ xương sống cô đến đại não.
Hoắc Vi Vũ khẽ hừ một tiếng.
Cơ thể của Cố Cảo Đình khẽ giật mình, nhìn cô.
Chống lại ánh mắt hơi đỏ lên của cô.
Trong ánh mắt quật cường đầy hơi nước của cô, lông mi khẽ run.
Cô không cầu xin, không nhu nhược, làm cho trong lòng anh mềm mại hơn một chút.
Cố Cảo Đình nắm cằm của cô, từ trên cao nhìn xuống đôi môi đỏ mộng của cô.
"Hoắc Vi Vũ, vốn tôi muốn buông tha cho cô, nhưng cô còn dây dưa với Ngụy Ngạn Khang, tôi cũng chỉ có thể để cô trở thành người phụ nữ của tôi, như vậy anh ta còn lâu mới có thể ngấp nghé chị dâu của mình."
"Tôi không có." Hoắc Vi Vũ phản bác.
"Không có yêu Ngụy Ngạn Khang, cũng không có thả con rắn!" Cố Cảo Đình đề cao đề xi ben lạnh lùng nói.
"Cũng không có." Hoắc Vi Vũ có chút kích động, "Nếu như tôi còn thích Ngụy Ngạn Khang, tôi sẽ bị thiên lôi đánh xuống, nếu như tôi thả rắn, tôi sẽ chết không được tử tế."
Cố Cảo Đình mím môi nhìn chằm chằm cô.
Hoắc Vi Vũ rất bướng bỉnh, rất tùy hứng, nhưng cô dám làm dám nhận.
Cô nói không có làm, vậy khẳng định là không có làm.
Anh cần một lý do, giữ lại cô.
Cô không cho anh một bậc thang bước xuống, không sao, chính anh sẽ tự chuyển thang.
"Chứng minh cho tôi thấy, tôi cho cô ba ngày để tra ra chân tướng, nếu không, hôn lễ sẽ tiếp tục." Cố Cảo Đình nói xong, buông tay cô ra, đứng lên.
Cố Cảo Đình mở cửa, đi ra ngoài, cơ thể cao lớn ngăn ở cửa ra vào.
"Anh, em muốn giết chết Hoắc Vi Vũ, cô ta dám thả rắn trong hôn lễ của em, cô ta còn đặt bốn vòng hoa cúc nữa, còn có băng chữ. Trên băng chữ có viết Cố Kiều Tuyết là tiểu tam, Cố Kiều Tuyết đi tìm chết đi, Cố Kiều Tuyết không biết xấu hổ, Cố Kiều Tuyết nhiễm hiv-aids." Cố Kiều Tuyết gào khóc cáo trạng nói.
Cố Cảo Đình liếc nhìn về phía mấy binh sĩ bên cạnh, ra lệnh: "Xử lý sạch sẽ mấy vòng hoa cúc đó."
"Vâng." Binh sĩ chạy ra ngoài.
"Anh, chính là Hoắc Vi Vũ làm, chỉ có cô ta mới làm như vậy. Nếu như Hoắc Vi Vũ không chết, chính là em chết, anh, anh giết chết cô ta đi, cả đời này em cũng không muốn thấy cô ta. Đây là hôn lễ trong đời em." Cố Kiều Tuyết bi thương khóc.
Cố Cảo Đình kéo cô ta về gian phòng của mình, trầm giọng nói: "Nghe, chuyện này không phải là Hoắc Vi Vũ làm. Hai tay cô ấy trống trơn trở lại, sao có thể thả rắn."
"Cô ta có thể kêu người khác làm như vậy." Cố Kiều Tuyết vẫn cho rằng là cô.
"Cô ấy sợ nhất là con rắn, trong toilet chỉ có một mình cô ấy, sao cô ấy thả rắn còn có thể đứng ở chỗ đó!" Cố Cảo Đình nói.
"Ngoại trừ cô ta còn có ai!" Cố Kiều Tuyết không bình tĩnh quát.
"Vậy thì phải hỏi em rồi, qua nhiều năm như vậy, em đắc tôi người khác còn thiếu sao, anh cảm thấy em nên ngẫm laiij lời nói và việc làm của mình, nói thế nào thì anh chỉ có thể bảo vệ được em nhất thời, lại không thể bảo vệ em cả đời." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Cố Kiều Tuyết khiếp sợ rồi, dừng lại ba giây sau mới hồi phục tinh thần, nước mắt như trân châu mất tuyến, ủy khuất nói: "Anh, anh bất công, anh mua cho Hoắc Vi Vũ máy bay, đảo nhỏ máy tỷ, anh còn chưa cho em cái gì."
Cố Cảo Đình có chút bực bội, trầm giọng nói: "Vấn đề này có lẽ em nên đến hỏi chồng của em, em muốn thì đi tìm cậu ta đi, mà không phải nhìn chằm chằm vào chồng người khác đã mua cho vợ mình cái gì!"
Cố Kiều Tuyết lần nữa dừng lại, nước mắt còn dính ở trên mặt, ánh mắt đỏ bừng như máu, kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình.
Sao cô ta cảm thấy, dường như anh hai đã thật sự thích Hoắc Vi Vũ rồi, mà không phải bởi vì cô mới lấy Hoắc Vi Vũ?