Hoắc Vi Vũ dám lừa cô, cô ta và anh trai không kết hôn hồi nào hả?
Vậy mà cô lại tin!
"Trang điểm, buổi lễ sắp bắt đầu rồi." Cố Cảo Đình nói, trở về trong phòng của mình.
Mở cửa, quả nhiên Hoắc Vi Vũ không có ở đây.
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, sắc mặt tái xanh đi vài phần.
Cô chịu ngoan ngoãn nghe lời mới là lạ.
*
Hoắc Vi Vũ không đi ra đại sảnh, tránh co đụng phải Ngụy Ngạn Khang cùng bạn của Cố Kiều Tuyết, cô đi cửa sau.
"Chén vi cá này là đặc biệt chuẩn bị cho bàn 380 Hoắc Vi Vũ, còn chén vi cá này đưa cho đại tiểu thư, tuyệt đối không được đưa nhầm."
Hoắc Vi Vũ nghe có người nói tên của cô, nhìn vào phía nhà bếp.
Một người phụ dâu lấy ra một ống nhỏ giọt, không biết nhỏ cái gì vào trong bát vi cá.
Cô thấy trên bát dán giấy ghi chú.
Trên đó viết số 380.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
IQ của đám người Cố Kiều Tuyết để ở nhà rồi sao? Ẩn thân lâu như vậy, cũng nên toát ra một chút nhân khí chút hơi người chứ?
Cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp rời đi.
Cô phụ dâu đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ ở bên ngoài cửa sau, hô:
"Này, Hoắc Vi Vũ, cô muốn chạy trốn sao?"
Hoắc Vi Vũ không thèm để ý.
"Có ai không, Hoắc Vi Vũ muốn bỏ chạy, không dám đến thì đừng đến, đến lại chạy, có ý gì!" Phùụ.Dâu vừa chãy đến chỗ Hoắc Vi Vũ vừa mắng.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp.
Nếu như bây giờ cô đi, về sau gặp Cố Kiều Tuyết, khẳng định một đời sẽ bị cô ta xem thường.
Cô không muốn bị người khác sỉ nhục.
Hoắc Vi Vũ xoay người, lanh lãnh nói với phụ dâu:
"Tôi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, la ó cái gì!"
"Hừ, nếu như tôi không gọi cô, cô nhất định sẽ chạy đi, tôi thấy cô hình như vẫn còn yêu chồng của tiểu Tuyết, không chịu được khi thấy anh ta cưới tiểu Tuyết, trong lòng chua xót, phải vậy không." Phụ dâu châm chọc nói.
Hoắc Vi Vũ xinh đẹp cười một tiếng, vẩy vẩy tóc:
"Để chứng minh tôi không còn yêu anh ta nữa, tôi sẽ ở lại."
Hoắc Vi Vũ đi vào cửa sau.
Phụ dâu nhanh đi theo, chụp cánh tay Hoắc Vi Vũ.
Nhìn như thân mật, nhưng thật ra là cô phòng ngừa Hoắc Vi Vũ chạy đi.
Lập tức, chén xương cá được bưng ra, cô làm sao có thể để Hoắc Vi Vũ đi được đây.
Hoắc Vi Vũ bất động thanh sắc liếc cô ta một chút.
Nhìn rõ tâm tư của bọn họ.
Trợ lý đầu bếp bưng khay từ đối diện đi đến.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ lướt qua một tia sáng, canh đúng thời cơ, đi qua bên phải hai bước.
Phụ dâu đụng phải khay.
Xương cá rơi vào trên người của cô.
Lễ phục bị làm ô uế.
Phụ dâu nhìn Hoắc Vi Vũ hét to:
"Cái bà tám này, là cô cố ý phải không, Cố Kiều Tuyết nói không sai, quả nhiên là tiện nhân âm hiểm, khó trách không có đàn ông nào thích cô."
Hoắc Vi Vũ nhìn vết bẩn trên người cô ta một chút:
"Bên ngoài đều là người quyền quý, nhìn bộ dạng của cô đi, người không được đàn ông thích chính là cô đó."
Phụ dâu trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, nói với trợ lý đầu bếp:
"Coi kỹ cô ta."
Nói xong, cô liền nhanh chạy vào nhà vệ sinh.
Hoắc Vi Vũ để tay ở sau lưng, nói với trợ lý đầu bếp:
"Không ngại cho tôi vào rửa tay chứ?"
Cô quay người, tiến vào nhà bếp.
Trong phòng, các đầu bếp đều đang bận rộn, không quan tâm đến cô.
Còn vị trợ lý đầu bếp kia đang dọn dẹp thức ăn rơi trên mắt đất, nên cũng không chú ý tới cô.
Hoắc Vi Vũ đi đến bát dán số 380, lấy tờ giấy ghi số 380 ra. Thuận tay tráo đổi chén của cô và Cố Kiều Tuyết.
"Cô đang làm gì!" Âm thanh bén nhọn từ phía sau vang lên.