Cố Cảo Đình nhíu mày, mở lòng bàn tay của cô ra, kiểm tra tỉ mỉ, lo lắng hỏi:
"Hồi nảy bị trầy rồi hả? Ở đó rất bẩn, vết thương bị nhiễm trùng sẽ không tốt, vốn thân thể của cô rất yếu nữa."
"Tôi không có bị thương, ý tôi là đánh anh tay tôi đau." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Cố Cảo Đình dừng một chút, ánh mắt chuyển sang mặt cô.
Nghe câu này giống như đánh vào thân anh tâm tôi đau.
Mặt Hoắc Vi Vũ hơi hơi phiếm hồng, mất tự nhiên rút tay về, vẩy vẩy tóc, mới nhớ tay của mình rất bẩn, có thể nói tóc của cô còn bẩn hơn.
Cô khẩn cấp muốn về nhà tắm rửa.
"Khi nào xuất phát?" Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.
Cố Cảo Đình nhìn ra cửa sổ:
"Thượng trung tá, lên xe."
Thượng trung tá mở mắt, nơm nớp lo sợ lên xe.
Anh nhìn sang Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn anh.
Thượng trung tá lập tức nở nụ cười nịnh nọt, thật sợ Hoắc Vi Vũ nói chuyện đó cho Cố Cảo Đình nghe.
"Anh đang cười với ai vậy?" Cố Cảo Đình không vui đề phòng nói.
Thượng trung tá khủng hoảng, quên mất, còn có một vò dấm chua có lực sát thương kế bên.
Anh tranh thủ thời gian nháy nháy mắt ra hiệu, tìm lý do nói:
"Tôi đau có cười, là mắt không thoải mái chút."
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, quay mặt chỗ khác, nhìn ra cửa sổ.
Cô lười quản Thượng trung tá.
Sắc mặt Cố Cảo Đình kém đi, nói với Thượng trung tá:
"Anh ra ngoài, kêu người khác lái."
"Vâng." Thượng trung tá xám mặt xuống xe, đổi một binh sĩ khác lái xe.
Khi đến nhà Hoắc Vi Vũ, điện thoại của Cố Cảo Đình vang lên.
Anh nhìn là Cố lão gia, do dự một hồi mới bắt máy.
"Cảo Đình, nghe mẹ con nói, con sắp kết hôn hả, con cái nhà ai, tại sao không nói với gia gia, để gia gia nhìn chút." Cố lão tử mừng rỡ nói.
Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Ba ngày sau đi, con sẽ dẫn cô ta đến ra mắt người."
"Tại sao phải đợi ba ngày, hôn nay vừa vặn ông ra ngoài, con gọi cô ta đến cho ông xem chút, gia gia sẽ không ăn cô ta đâu." Cố lão tử vừa cười vừa nói.
"Chờ chút con sẽ trả lời." Cố Cảo Đình cúp máy, hỏi Hoắc Vi Vũ: