Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 230: Tôi có thể không chán ghét, chỉ cần cô muốn



dưới ánh đèn pin.

Anh xem đôi mắt cô đỏ hồng, da thịt dưới nước trắng nuột, nõn nà.

Cô khó có khi yếu đuối, anh như thế nào sẽ rời đi.

Cố Cảo Đình cúi người, ôm cô từ trong nước ra tới.

mùi hương sữa tắm thơm ngát xông vào mũi, cô thật mềm mại ở trong lòng ngực anh.

Cô không có cử động, cái gì đều không có làm, anh liền cảm thấy được thân thể có chút khác thường.

Mỗi một bướcđi, hô hấp đều trầm trọng.

Hai người đều không có nói chuyện.

Cố Cảo Đình đem cô đặt ở trên giường phòng ngủ.

Hoắc Vi Vũ đem chăn kéo đến trên người, che lại chính mình.

phòng hộ mờ ám này không có thoát ra được đôi mắt anh.

Anh là một người đàn ông bình thường.

Vẫn là một người đàn ông thích chinh phục.

Cô càng phòng bị anh, càng kháng cự anh, anh càng muốn cô.

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi cô.

“um……” Hoắc Vi Vũ lưng cứng còng, theo bản năng đẩy anh ra.

Anh giống như dụ dỗ, tay ở bên hông cô chậm rãi trấn an.

Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí, nhiệt huyết dâng lên, trống rỗng, như là đi vào một thế giới khác, cảm xúc yên ổn tiếp xuống.

Anh trấn an, cô cũng không bài xích, ấm áp, tiến vào máu cô, dỡ bỏ phòng bị.

tay Cố Cảo Đình hướng lên trên, bao trùm, động tác mềm nhẹ, ngón cái cùng ngón trỏ cùng nó chơi đùa.

Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy nơi anh chạm qua một hồi run rẩy.

Trong đầu nhớ tới ngày đó anh giúp cô cái kia cảm giác.

Có chút tuôn ra không thể khống chế.

Cô sợ hãi phản ứng chính mình, lấy tay anh ra.

tay anh dọc theo eo cô đi xuống, tới bụng bằng phẳng.

Cô cho rằng tay anh muốn lỗ mãng, phòng bị cầm cánh tay anh, không cho anh có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Cố Cảo Đình biết cô còn chưa có chuẩn bị tốt, không bắt buộc.

Anh rất có kiên nhẫn hôn, dừng ở cổ cô, tinh tế chiếu cố đến mỗi một tấc da thịt.

Lại chậm rãi từ từ hạ xuống, làm cho cô run rẩy.

Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ một tiếng.

Nóng và khẩn trương, làm cô không biết mình muốn cái gì.

Anh theo bụng cô đi xuống.

Cô mới thả lỏng lại căng thẳng lên.

cảm giác mãnh liệt ở đầu ngón tay anh nở rộ.

Nhưng mà, anh cũng không có cho cô, lại rời đi, cầm eo cô, tiếp tục hôn môi.

Vài lần xuống dưới, sức lực cô giống như đều mau bị lấy hết, mềm nhũng.

Lại không phải cái loại cảm giác lần trước.

lo âu không thể hiểu được.

Trên mũi đều là chi chít mồ hôi.

“Cố Cảo Đình, không thoải mái, không phải như thế.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị.

lên tiếng, mới phát hiện giọng mình nũng nịu, vô cùng mê hoặc.

Cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Này rõ ràng không phải giọng mình.

“chỗ nào không thoải mái?” Cố Cảo Đình nhìn xuống cô hỏi, đôi mắt giống như đá quý, tà tứ lợi hại.

“Tôi không biết, dù sao không phải như thế.” Hoắc Vi Vũ đôi tay chống ở trên giường, nửa ngồi dậy, muốn lên.

Anh theo ** đi vào.

Đột nhiên tập kích, Hoắc Vi Vũ nắm chặt khăn trải giường, khắc chế, không cho chính mình phát ra thanh âm mắc cỡ.

“Là như thế này sao?” Cố Cảo Đình khàn khàn hỏi, mày ninh lên.

Anh kỳ thật muốn đi vào, không phải ngón tay.

Nơi nào đó, so với cô bây giờ còn khó chịu gấp mấy chục lần.

Chính là, anh muốn cô cam tâm tình nguyện.

Hoắc Vi Vũ nhấp môi, lắc đầu, tóc bị mồ hôi ướt nhẹp, dính ở bên mặt,, đặc biệt xinh đẹp.

hầu kết Cố Cảo Đình xoay động, mềm nhẹ hỏi: “Rốt cuộc muốn hay không?”

“Chán ghét.” Hoắc Vi Vũ giận dỗi nói.

Cố Cảo Đình đứng dậy.

Hoắc Vi Vũ khó chịu, xoay người, cuộn tròn thân thể, đưa lưng về phía anh.

“Tôi có thể không chán ghét, chỉ cần cô nói muốn, cái gì tôi đều có thể cho cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.