Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Bỗng nhiên, ngón tay của Hoắc Vi Vũ bị anh bắt lấy, nhiệt độ nóng hổi bao phủ bên trong.
Cô giật nảy mình, nhìn Cố Cảo Đình.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, trong ánh mắt đều là tơ máu.
Tinh hồng, khát máu, giống như hắc diệu thạch, hiện ra đầy vết thương.
Trong lòng cô đau xót.
Tại sao lại thành như vậy?
"Tôi gọi Thượng trung tá." Hoắc Vi Vũ lo lắng nói, hướng phía cửa chạy đến.
Cô mới đi được một bước, Cố Cảo Đình đã ôm eo cô, đặt cô lên giường, ở trên cao nhìn xuống cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn cổ tay anh:
"Anh đang truyền nước."
Anh lưu loát nhổ kim, nâng cằm của cô, cúi người hôn xuống.
Hơi thở nóng hổi.
Hoắc Vi Vũ trợn to mắt, lưu chuyển nhìn anh.
Trong lòng như bị thứ gì đụng chạm, nhảy lên một cái, vô cùng kịch liệt.
Lưỡi đỏ của anh tiến vào, ấn ở sau gáy cô, giống như sợ cô rời đi.
Anh như bị đói khát trong sa mạc rất lâu, muốn nuốt hết cô vào miệng.
Không cho cô cơ hội thở ra
Hoắc Vi Vũ hô hấp khó khăn.
Cô cảm thấy môi của anh rất nóng, người anh cũng rất nóng, nằm trên người cô.
Nhiệt độ truyền sang người cô.
Máu nóng sôi trào, phóng lên đại não, hốt hoảng, không thể suy nghĩ.
Còn lại một tia lý trí, nói cho cô biết, phải đẩy anh ra.
Nhưng mà, thân thể cô mềm nhũn, anh lại rất nặng, cơ bản đẩy không ra.
Chỉ có thể cảm giác lòng bàn tay anh ngày càng hướng xuống, xuyên vào váy, nắm chặt điểm T của cô.
Một trận điện từ dưới chạy thẳng lên não.
Cô cảm giác bụng dưới như suối nước nóng phun trào.
Ý loạn tình mê.
Thậm chí, có suy nghĩ cam chịu.
Đã kháng cự không được, vậy thì tiếp nhận, cô cũng không ghét anh đụng chạm, cũng đã từng làm cái kia, không phải sao?
Cô cũng có chút tình cảm với anh.
Cô ưa thích anh.
Ưa thích anh?
Cái suy nghĩ làm cho cô hoảng hốt, trong lòng rung động lợi hại.
Giống như dây cung căng cứng, có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Hoảng hốt run lẩy bẩy.
Lúc cô đang mơ hồ, Cố Cảo Đình đã cởi thắt lưng, dễ dàng trút bỏ quần áo của cô, kéo cô đến trước bụng của mình.
Hoắc Vi Vũ chạm đến cái kia, run rẩy một cái.
Anh cúi người, hôn lên vành tai của cô.
Vù vù vù, hơi thở nóng bỏng từ trong tai truyền đến đại não, giống như là độc dược, làm cô không thể suy nghĩ.
Chỉ cảm thấy, mỗi lần anh đụng vào, mỗi lần anh ma sát, đều không thể kháng cự.
Mê tình tràn ngập trong mắt cô, ánh mắt rã rời.
Hô hấp của cô cũng ngày càng gấp rút.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, môi đỏ hé mở, như là chìm trong biển nước mênh mông.
Anh tiến vào, chỉ là một chút xíu.
Trong nháy mắt đau khiến cô giật mình.
Cô biết, vượt qua bước này, chính là kiếp số.
Cô giống như đứng ở ngã rẽ.
Một đường thành ma, một đường thành phật.
Cô cược một lần cuối cùng.
Hoắc Vi Vũ xê dịch ra sau một chút, đẩy lồng ngực của anh, trực tiếp hỏi:
"Cố Cảo Đình, anh biết tôi là ai không? Anh có thích tôi không?"
Cô không tự tin, nhớ tới Phùng Tri Dao, tăng thêm một câu:
"Một xíu ưa thích, có hay không?"
Cố Cảo Đình mở to mắt, nhìn đôi mắt của Hoắc Vi Vũ.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua lông mày thanh tú, đôi mắt xinh đẹp, sóng mũi cao, cùng bờ môi đỏ mọng.
Trong đầu của anh đều là hình ảnh của Hoắc Vi Vũ.
Một cái nhíu mày, một nụ cười, tức giận, tùy hứng, bi thương, căm hận cùng dứt khoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.