Cố Cảo Đình mím chặt môi, ánh mắt đen kịt thâm trầm, nhìn camera trong phòng của cô.
Nói anh không thể thích cô?
Cô lấy tự tin ở đâu.
"Đông đông đông." Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình đứng dậy, đi đến cửa, chặn ánh mắt của người bên ngoài nhìn vào.
"Nghe nói đã tìm được?" Phùng Tri Dao lo lắng nói.
Cố Cảo Đình kéo tay áo, nhìn đồng hồ trên cổ tay:
"Tôi đã sai người dẫn cậu ta đi ăn cơm, nội trong hai giờ là trở về, hiện giờ tôi sẽ phái người đưa cô về trước."
Phùng Tri Dao nắm chặt cánh tay của Cố Cảo Đình, thỉnh cầu nói:
"Minh Nặc rất nhớ anh, có thể để Nặc ở lại chổ của anh đêm nay không?"
"Thứ cậu ta cần không phải tôi, mà chính là độc lập tự cường, để nó đến một lần, nó liền cho rằng sẽ có lần thứ hai, ỷ lại sẽ không làm nó trưởng thành được." Cố Cảo Đình trầm giọng nói ra.
"Cậu ta vẫn còn là con nít." Trong mắt Phùng Tri Dao lưu chuyển, tràn đầy lên án.
Cố Cảo Đình hất cánh tay của cô ra, cay nghiệt nói:
"Trong mắt tôi, cậu ta cũng giống như những đứa trẻ trong cô nhi viện, nếu không trưởng thành sẽ không có chỗ tốt."
"Nhưng mà, cậu ta rất ngưỡng mộ anh, kính nể anh, sùng bái anh. Cho nên mới chạy trốn ra khỏi nhà để có thể được gặp anh, anh không đau lòng, người làm chị như em rất đau lòng..."
"Vậy cô nên chăm sóc kỹ lưỡng cậu ta, làm cậu ta cảm thấy cô là người quan trọng nhất, là người nó muốn bảo vệ nhất, như thế cậu ta mới không trốn đi nữa, cô nên kiểm điểm lại bản thân xem chỗ nào còn thiếu, chứ không phải cầu người khác nên làm cái gì!" Cố Cảo Đình dứt khoát nói.
Phùng Tri Dao dừng một chút, nước mắt chảy ra, đẹp giống như một đóa hoa sen nở rộ.
"Anh còn vô tình hơn Thanh Vân."
Cô xoay người.
"Thượng trung tá, đưa cô ta về." Cố Cảo Đình ra lệnh.
"Không cần." Phùng Tri Dao liếc xéo Cố Cảo Đình, tức giận nói:
"Thật hy vọng có một ngày, sẽ có một cô gái có thể làm mất đi toàn bộ lệ khí cùng kiêu ngạo trên người anh, như vậy anh mới có tình cảm như người bình thường chúng tôi."
Thượng trung tá len lén đánh giá sắc mặt của Cố Cảo Đình.
Không phải Tư lệnh vô tình, mà do toàn bộ tình cảm của Tư lệnh đã đặt hết lên người phụ nữ vô tình kia rồi.
"Thượng trung tá, đưa thừc ăn đến phòng của tôi." Cố Cảo Đình đóng cửa lại.
Thượng trung tá qua nhà bếp, thấy Nhan cũng đã làm xong.
"Cái kia, anh có định bỏ thuốc không?" Thượng trung tá cẩn thận hỏi.
Nhan đặt thức ăn vào trong khay nói:
"Tôi vốn không bỏ, anh cảm thấy Tư lệnh cần sao?"
"Tư lệnh không cần, nhưng Hoắc Vi Vũ cần mà."
Nhan Diệc Hàm nở nụ cười, bưng khay đưa cho Thượng trung tá:
"Tin tôi đi, cô ta không cần đâu."
"Thật hay giả vậy?"
"Mặt như hoa đào, eo như liễu." Nhan Diệc Hàm gật gù đắc ý nói.
"Là ý gì?"
"Xuân Giang thủy noãn cố tiên tri."
Thượng trung tá hơi không kiên nhẫn:
"Tôi ít đọc sách, nói bình thường được không?"
"Tại sao có nước ấm Tư lệnh sẽ biết trước?" Nhan Diệc Hàm nhắc nhỡ.
"Tạo sao?"
Nhan Diệc Hàm cụp mắt, im lặng nhìn Thượng trung tá, ghét bỏ nói: