Trrong mắt Hoắc Vi Vũ giăng đầy sương mù, xuyên qua hơi nước nhìn người, mờ ảo như vậy, cảm thấy không chân thực.
"Tự giam mình ở ngoài cửa, cô ngốc như vậy, sao có thể sống đến bây giờ?." Cố Cảo Đình trách cứ nói, đỡ cô dậy.
Giọng của anh rơi vào bên tai, giống như là âm thanh của tự nhiên.
Nếu là lúc bình thường, cô nhất định sẽ nổi giận, nhưng lúc này cô không có chút tức giận.
Hơn nữa cảm giác chua xót và cay đắng, luôn quanh quẩn trong lòng.
Nếu như bây giờ anh xuất hiện ở đây, như vậy, người vừa rồi cô nhìn thấy trên lầu, chính là anh, đúng không?
"Vừa rồi tôi đi ra ngoài, quay lại không cẩn thận cửa đã đóng lại." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Sau này nhìn cô có nghe lời hay không?." Cố Cảo Đình nói, cầm chặt cổ tay của cô, "Trước ở chỗ của tôi. Ở dưới lầu của cô, tôi kêu trung tá Thượng mở cửa giúp cô."
Hoắc Vi Vũ có rất nhiều lời muốn nói với anh, lại nghẹn ở trong cổ.
Trong đầu rất loạn, cô cúi đầu.
Cô sợ, mình lại dấy lên hi vọng, chờ mình không có được, lần sau, chính là tuyệt vọng.
Cô phải đợi khi đầu óc tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận.
Cố Cảo Đình cầm chặt cổ tay của cô, rồi kéo cô đi.
Hai chân của Hoắc Vi Vũ bước đi có chút khó khăn.
Cố Cảo Đình nhận ra sự khác thường, nhìn về phía chân của cô, phát hiện đầu gối của cô vừa đỏ vừa sưng.
Anh nhíu mày, hỏi: "Đầu gối bị gì vậy?"
"Té." Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng nói.
"Không phải đã nói, dựa vào sức lực của mình đứng lên, liền đứng ổn sao?" Cố Cảo Đình đau lòng.
"Luôn luôn có lúc không chịu được." Hoắc Vi Vũ trả lời một câu.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, bế cô lên.
Lần này, cô không có giãy giụa, hai tay cũng phối hợp vòng qua sau gáy anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh.
Cố Cảo Đình thật sự lớn lên nhìn rất đẹp, một đôi mắt ưng sắc bén luôn chấn nhiếp bốn phương, lúc dịu dàng, thì càng ôn nhu như nước.
Cô nhớ tới Lan Lăng Vương ở cổ đại, trên thế giới có rất ít mỹ nam, trên chiến trường lại tư thế hiên ngang, một người truyền kỳ đủ để lưu danh thiên cổ.
Cố Cảo Đình, sau này anh cũng sẽ như vậy.
Hô hấp của cô nhẹ nhàng phả vào trên mặt anh.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, từ thang lầu trên cao bước xuống.
Mỗi một bước đi, cơ thể của cô đều va chạm vào người anh.
Anh có thể xuyên qua lớp quần áo, cảm nhận được cơ thể của cô, cùng với thân hình mềm mại, đang nằm trong ngực anh.
Nếu như, anh có thể luôn ôm cô như vậy, anh hy vọng bậc thang nào có hơn vạn tầng.
Nhưng cuối cùng thì nó chỉ có hai mươi bậc thang.
Dù anh đi rất chậm, cũng đã đến nơi.
Cố Cảo Đình ôm cô đi vào phòng của anh.
Hoắc Vi Vũ dựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, suy nghĩ cũng càng ngày càng trầm.
Thật kỳ lạ, dường như anh là loại thuốc chống mất ngủ cho cô, lúc dựa vào anh, cô mới có cảm giác an toàn, có thể ngủ một giấc thật say.
Cố Cảo Đình đặt cô ở trên ghế sa lon, Hoắc Vi Vũ bắt buộc chính mình mở to mắt, ngồi xuống.
"Tôi đi lấy thuốc cho cô." Cố Cảo Đình nói, xoay người đi vào phòng khác.
Anh cầm lấy một hòm thuốc đi ra, nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ, cô đã nằm ngủ trên ghế sa lon rồi.
Anh không đành lòng đánh thức cô.
Đối với người mất ngủ mà nói, có thể ngủ ngon được một tiếng, cũng rất thỏa mãn.
Nhưng cô ngủ như vậy, qua một tiếng nhất định sẽ bị sấy cổ.
Cố Cảo Đình bế cô lên, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm anh không nỡ quấy nhiễu giấc ngủ của cô, tâm tình Cố Cảo Đình nặng nề, anh ngồi xuống bên giường, ngón tay dịu dàng gạt đi những sợi tóc trên trán cô.
"Hoắc Vi Vũ, em thật sự muốn tôi biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của em sao?" Cố Cảo Đình không biết phải làm sao.