Hiện tại anh cảm thấy trong lòng ngọt như là ăn mật đường, thật sự không cảm giác đau.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết anh là người đàn ông thực kiên cường, cứng rắn, cứng cỏi.
Liền tính trợ giúp ưu ái phụ nữ gả cho cô, anh cũng không mở miệng kêu đau.
Trên thực tế, trong lòng hẳn là rất đau đi.
Tựa như Anh hai cô.
Như vậy phong tư trác tuyệt, nói về người đàn ông hào hiệp, nếu như không phải bị tổn thương hoàn toàn, cũng sẽ không tùy ý phá hư hôn nhân của mình.
Cô vì anh, cảm thấy đau lòng.
Hoắc Vi Vũ cầm miếng dán dán miệng vết thương, giúp anh dán lên, trầm giọng nói: “Không phải không đau, sẽ đại biểu không có bị thương, về sau bị thương thì kêu đau, lúc người khác đánh, sẽ không dùng sức và nhẫn tâm như vậy.”
“Thuyết giáo hả, trẻ con.” Cố Cảo Đình cưng chiều.
“anh mới là trẻ con, tâm trí người phụ nữ cùng tuổi muốn hơn người đàn ông thành thục mười tuổi, anh không có hơn tôi mười tuổi đâu.” Hoắc Vi Vũ giúp anh chuẩn bị cho tốt.
Cố Cảo Đình liếc cô, tâm tùy ý động, nâng lên cằm cô, làm cô đối diện với anh.
Anh chậm rãi kéo cô tới gần,môi hồng càng lúc càng tiếp cận cô.
tâm tư Hoắc Vi Vũ có vài phần hoảng hốt.
Cô thích anh.
Tuy rằng, trong lòng anh yêu chính là người khác.
Cảm tình là không thể khống chế, không thể trách bất luận kẻ nào.
Cô nghĩ muốn buôn thả, cuối cùng thuận theo lòng mình một lần, không so đo hậu quả, từ bỏ lý trí.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.
môi anh mềm mại đụng tới cô, lưỡi tiến vào.
Cô cầm cánh tay anh, đáp lại anh.
Hai người ở trong miệng quấn quanh, hô hấp lẫn nhau.
Cô chủ động một chút, đủ để thiêu đốt toàn thân anh.
Cố Cảo Đình thực xúc động, vỗ về eo cô, đem cô nâng lên, tách cô ra T, ngồi xuống đầu gối anh.
Anh cầm tay cô, theo lưng quần anh đi vào, làm cô cảm nhận được anh vì cô điên cuồng.
Thật lâu sau, anh mới buông môi cô sưng đỏ ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Có thể chứ?”