Cố Cảo Đình đứng lên, đi đến gần cửa sổ, ánh mắt đen tối nhìn về phía xa.
Cửa sổ thủy tinh chiếu ra ảnh ngược của anh, dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, cùng với... ánh mắt quyến rũ.
Anh chưa bao giờ mập mờ với người phụ nữ khác, liền tính mấy người đảm nhiệm vị trí vị hôn thê cũng không có.
Cô cho rằng anh yêu ai?
Anh muốn hỏi rõ ràng!
Cố Cảo Đình xoay người, đi về phía cửa.
*
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, Vương Đông đứng ở cửa.
Cô cười nhạo một tiếng, "Tôi nói, V tiên sinh của mấy người là nghe không hiểu tiếng người sao? Đều nói đêm nay Minh Nặc sẽ ở chỗ này."
Minh Nặc vụng trộm mở cửa, chống lại ánh mắt của Vương Đông nhìn qua, lập tức đóng cửa lại.
Vương Đông nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cung kính nói: " V tiên sinh chúng tôi muốn gặp là cô, đi theo tôi."
Anh ta xoay người, đi về phía thang máy.
Hoắc Vi Vũ cũng muốn nói chuyện của Minh Nặc với V tiên sinh, liền đi theo Vương Đông ra cửa.
Trên xe.
Vương Đông mỉm cười nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi bên ghế phụ, "Tôi cảm thấy V tiên sinh chúng tôi tương đối để ý tới cô, nếu không, cô làm phụ nữ của V tiên sinh đi, V tiên sinh rất cưng chiều phụ nữ."
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, có chút châm chọc, liếc về phía Vương Đông, trêu chọc nói: "Cưng chiều phụ nữ như vậy, sao lại để vợ chạy trốn?"
Trên mặt Vương Đông có chút xấu hổ, bị bẽ mặt trở lại.
"Chuyện đó, kỳ thật, tuổi của cô và V tiên sinh chúng tôi không khác biệt lắm, ngọc thụ lâm phong, trong sáng như trăng, anh tuấn bất phàm, ngài ấy vẫn chưa lấy vợ." Vương Đông nói.
"A..., vậy thật trái ngược với tôi, tôi đã kết hôn, cho nên, không cần nói chuyện cùng một chỗ với V tiên sinh của anh, OK?" Hoắc Vi Vũ giảo hoạt nói.
Vương Đông kinh ngạc hỏi: "Cô kết hôn rồi hả?"
Hoắc Vi Vũ mặc kệ anh ta, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Là Cố Cảo Đình?" Vương Đông ý vị thâm trường hỏi.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi tính tình nhiều chuyện của V tiên sinh, vẫn không nên kéo Cố Cảo Đình xuống nước.
"Có vẻ như anh quản quá rộng, mắc mớ gì đến anh?" Hoắc Vi Vũ không hờn giận nói.
"Bởi vì tôi cảm thấy V tiên sinh chúng tôt thích cô." Vương Đông trong sáng nói.
Hoắc Vi Vũ vứt hắn một cái liếc mắt.
Đàn ông thích nhanh, chán ghét cũng nhanh, giống như Ngụy Tịch Phàm vậy.
Loại trò chơi tình yêu này, cô không chơi nổi, cũng không muốn chơi.
Chỉ chốc lát, bọn họ đã đến cửa phòng Nhã Hải nơi đầu tiên cô quen biết V tiên sinh.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.
Cũng không biết phía sau tấm gương có người hay không.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, cầm một quả nho bỏ vào trong miệng, rất ngọt.
Lại nhặt một quả...
Đợi 2 phút.
Hoắc Vi Vũ có chút không kiên nhẫn, nhìn về phía gương, nói: "Này, là người thì nói một câu."
Cố Cảo Đình: "..."
"Tôi có một việc muốn hỏi cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Giọng nói xuyên qua máy thay đổi âm truyền đến.
"A, có người." Hoắc Vi Vũ vỗ tay, đi đến gương trước mặt, nói thẳng: "Trên người Minh Nặc có cục xanh cục tím, là do bị người đánh, chuyện này anh biết không?"
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, "Bây giờ tôi cho người đi điều tra."
Hoắc Vi Vũ hất cằm, "Tôi muốn nhận nuôi đứa bé đó."