Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 339: Anh từ trên trời giáng xuống, phát ra hào quang



Nước lạnh như băng, hắt tới trên mặt Hoắc Vi Vũ.

Cô tỉnh lại.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng trước khi hôn mê, đột nhiên mở to mắt.

Giang Khả đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh thấu xương.

“Là anh?” trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút, có loại dự cảm không tốt.

“thì ra cô quen biết Cố Cảo Đình?” Giang Khả âm dương quái khí nói, đôi mắt vằn đỏ, như đến từ địa ngục.

Hoắc Vi Vũ tận lực khiến mình bình tĩnh, ngước cằm, nhìn thẳng anh, “Tôi đối với chuyện của anh không nói một lời.”

“Không nói tới một lời?” Giang Khả cười lạnh, hoàn toàn không tin, chất vấn: “Tôi cho cô di động đâu, cho cô đồ vật đâu? Ở đâu?”

“Lúc trước anh đem điện thoại và vòng cổ cho tôi, tôi liền đoán được, anh bất quá là cảm thấy để ở trên người tôi so với để ở trên người của anh an toàn hơn.

Tôi không muốn bị liên lụy cuốn vào việc các anh, liền đem điện thoại và vòng cổ đều chôn với nhau. Tôi cho rằng, anh chỉ cần tra được nơi để di động, là có thể tìm được vòng cổ.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn nói.

“cô cảm thấy tôi sẽ tin cái lý do này sao?” Giang Khả lạnh băng khóa Hoắc Vi Vũ.

“Tôi nói chính là sự thật, tôi không có lý do lừa gạt anh.” Hoắc Vi Vũ xác định.

hổ khẩu Giang Khả kiềm chế cằm cô, tàn nhẫn nói: “Nếu cô đem chôn nó, chôn ở đâu?”

đôi mắt Hoắc Vi Vũ lấp lánh, không nhớ rõ, “Tôi chôn ở bên trong ngọn núi, cách đường cái ước chừng 100 mét.”

Giang Khả tăng thêm sức lực, phụt ra một tia hung ác nham hiểm, “ngọn núi kia lớn như vậy, cô nói với tôi cách đường cái khoảng 100 mét? cô có biết Cố Cảo Đình giết nhiều ít anh em tôi? anh em tôi ại vì vòng cổ này hy sinh nhiều ít!”

“anh giết tôi cũng vô dụng, ngày đó trời tối như vậy, tôi sao có thể nhớ rõ vị trí cụ thể? Tôi chính là không muốn bị lôi kéo vào việc của các anh, mới không có đem điện thoại và vòng cổ đặt ở bên người.” Hoắc Vi Vũ giải thích.

Giang Khả thực kích động, kiềm chế tay cô đều đang run rẩy, như là áp lực cảm xúc chính mình, nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ, phán đoán cô nói thật giả.

“anh nghĩ một chút, nếu tôi thật sự đưa cho Cố Cảo Đình, kết quả sẽ như thế nào? Là như bây giờ sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

Giang Khả cảm nhận được cô nói rất đúng.

Nếu Cố Cảo Đình lấy được vòng cổ, khẳng định trước tiên bay đi liên minh quốc tế M hệ đảng M.

Anh thu hồi tay, không hề có độ ấm ra lệnh: “Tôi muốn cô bây giờ tìm vòng cổ cho tôi, trướckhi hừng đông, cô tìm không thấy, tôi cũng chỉ có thể để cô chôn cùng các anh em tôi.”

“anh có thể lý trí một chút hay không? căn bản tôi không có muốn vòng cổ của anh, cũng không có thương tổn anh em của anh.” Hoắc Vi Vũ ý đồ nói đạo lý.

Giang Khả cầm cổ tay Hoắc Vi Vũ, “Nhưng mà cô thương tổn Minh Nặc, vì điểm này, cô nên chết.”

“Cho nên, căn bản anh không có muốn buông tha tôi.” Hoắc Vi Vũ lý trí nói, vành mắt đỏ một ít.

“Ngày đó anh đi rồi, Phùng Tri Dao dùng gậy gỗ thọc chính mình *, cô ta đổ oan là anh thọc, dùng để bức Cố Cảo Đình giúp cô ta gả cho Thanh Vân, tôi đi cảnh cáo cô ta nói tôi chụp được hình, cô ta đến nhà tôi xóa ghi hình, gặp được Minh Nặc, lúc trước Minh Nặc bị cô ta cầm tù đánh đập, chạy trốn tới nhà tôi, đả thương Minh Nặc chỉ có thể là cô ta.” Hoắc Vi Vũ phân tích nói.

Giang Khả trầm mặc, như là nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.

“Đi thôi, tìm được vòng cổ, tôi sẽ thả cô đi.” Anh lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra cửa.

Bên ngoài trời mưa to.

Anh dù đều không có mở, đi tới xe anh.

Đột nhiên, bốn phía đều sáng lên đèn xe.

Mấy chục chiếc xe thiết giáp vây chật bọn họ, bọn lính cầm súng nhắm ngay bọn họ.

Trung tá Thượng cầm cây dù đen lớn đứng ở bên cạnh Cố Cảo Đình.

Anh đứng ở giữa đám người.

Cô liền biết, ai cũng đều không thể biến mất ở dưới mí mắt Cố Cảo Đình ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.