Giống như sau lưng anh, có vạn trượng vinh quang, tô đậm ra anh mang hơi thở núi sông.
trong mắt cô có chút chua chát ướt át.
Không có giờ nào, như bây giờ, chờ mong anh tiến đến.
Làm cô đang tuyệt vọng, bốc cháy lên một tia hy vọng.
Giang Khả cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước mặt mình, họng súng lạnh băng nhắm ngay phía sau lưng cô.
lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng.
Nước mưa đánh vào trên người cô, tóc thực mau liền ướt, trước mắt trở nên không rõ ràng lắm.
“Buông vũ khí, lập tức đầu hàng.” Ngô sĩ quan phụ tá cầm loa hô.
Cố Cảo Đình sắc bén khóa nhất cử nhất động Giang Khả.
Tay súng bắn tỉa đã ở tư thế chuẩn bị.
Giang Khả kéo kéo khóe miệng, “Cố Cảo Đình, anh cứ việc cho tay súng bắn tỉa nổ súng, tôi cam đoan, cô ta chết trước tôi.”
trên người Cố Cảo Đình hàn khí thấm người.
Tất cả mọi người đang chờ đợi Cố Cảo Đình ra lệnh.
Anh trầm mặc.
Mỗi một giây trôi qua, như một thế kỷ.
Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ Giang Khả chính là kẻ liều mạng, anh ta đã không còn lý trí, cô tùy thời sẽ bị anh ta kéo theo làm lá chắn.
Chính là, cô tin tưởng Cố Cảo Đình, cư nhiên, không có một chút sợ hãi và yếu đuối.
Phùng Tri Dao không kiên nhẫn chờ, từ trong xe lao tới.
Cô cầm cánh tay Cố Cảo Đình, khóc lóc năn nỉ: “Cảo Đình, anh mau nổ súng, không thể để Giang Khả lại chạy, em cam đoan anh ta sẽ không giết chết Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ chính là đồng lõa của anh ta.”
“Trung tá Thượng, kéo cô ta xuống.” Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Trung tá Thượng đi kéo tay Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao rút súng lục của trung tá Thượng, lui ra phía sau hai bước.
Cô bắt tay thương (súng) nhắm ngay Giang Khả.
Giang Khả cảnh giác nhíu mày.
Tay thương (súng) cô dời đi, nhắm ngay Hoắc Vi Vũ, không chút do dự nổ súng.
Viên đạn lao ra ngoài.
Sự tình đột nhiên, làm cho tất cả mọi người khó lòng phòng bị.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nguy cơ, đã không còn kịp rồi.
Chân giống như dính trên mặt đất, đều không động đậy, huống chi, cánh tay còn bị Giang Khả kiềm chế.
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chớp một bóng ma.
Phịch một tiếng.
Viên đạn ghim vào ót Giang Khả.
Hoắc Vi Vũ mở lớn đôi mắt, nhìn về phía Giang Khả.
Cô không nghĩ tới, anh sẽ ở giây cuối cùng cứu cô.
“Vì cái gì?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Thực xin lỗi, làm người vô tội bị liên lụy, tôi không nghĩ làm cô bị thương, mong đem đồ vật giao cho Giang Hạo Trần.” Giang Khả nhắm hai mắt lại, thân thể mất đi sinh mệnh thật mạnh đè ở trên người Hoắc Vi Vũ.
Cô căn bản chống đỡ không được thể trọng của anh, chỉ có thể đỡ Giang Khả ngồi xuống.
Máu tươi theo nước mưa chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo bọn họ.
vẫn là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có người chết ở trước mặt cô.
một giây trước, rõ ràng người sắp chết chính là cô.
Phùng Tri Dao hiển nhiên hướng tới cô nổ súng.
Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Phùng Tri Dao, trong mắt hồng nhuận vài phần.
“Cảo Đình, anh thấy chưa, nếu cô ta và Giang Khả không có quan hệ, Giang Khả vì cái gì hy sinh bản thân cứu cô ta.” Phùng Tri Dao kích động nói.
Cố Cảo Đình trở tay một cái tát trên mặt Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao té ngã trên đất.
ánh mắt chim ưng muốn đem cô ta trực tiếp lăng trì. “em rất may mắn là cô ta không chết, nếu không, anh đem em chôn cùng.”
Phùng Tri Dao bụm mặt, kích động nói: “anh vì cái gì không tin em? Cô ta và Giang Khả chính là một bọn, cho nên thương tổn Minh Nặc, vừa rồi anh cũng thấy rồi, Hoắc Vi Vũ chính là gián điệp.”
“Ai là gián điệp? Đem cô ta mang đi cho tôi!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có một đoàn người chỉnh tề chạy tới.
Bên tai là tiếng bước chân chỉnh tề, đầu cô chấn động có chút choáng váng.