Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 349: Yêu đã thâm nhập xương tủy, làm sao buông tay



Hương nhu ngọc thể, lộ da thịt trắng ngà.

Cố Cảo Đình bàn tay ấn ở trên lưng cô, làm cho cô thân thiết dựa vào anh.

Làm sao bây giờ?

Anh một chút đều không muốn đưa cô đi.

“Thịch thịch thịch.” Tiếng đập cửa vang lên.

ánh mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn quét về phía cửa, lạnh lùng nói: “Đừng vào.”

Trung tá Thượng không có đẩy cửa tiến vào, báo cáo: “Tư lệnh, tổng thống tới đây.”

Cố Cảo Đình nhíu mày, “Đã biết, để ngài chờ một lát.”

Anh bỏ đi áo sơmi to rộng của cô.

Giúp cô mặc BRA vào.

Tròng váy lên.

Kéo khóa kéo sau lưng.

Do dự một phút đồng hồ.

Bất đắc dĩ, ôm cô lên, đi tới cửa.

Tổng thống đang đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía thiếu nữ đang hôn mê trong lòng ngực Cố Cảo Đình.

ông cũng không nhận thức, giống như không phải con gái quan lớn.

“Cô ta uống thuốc, khả năng sẽ hôn mê một hai ngày, quần áo tắm rửa tôi đã mua, cô ta chán ghét màu trắng, để bác sĩ chờ 24 giờ, mặt khác, bây giờ tôi đem cô ta bỏ trên xe ngài, chờ tới chỗ ngài, lúc ôm cô ta xuống, để binh lính mang lên bao tay, tránh cho trực tiếp tiếp xúc.” Cố Cảo Đình dặn dò

“uh, được.” Tổng thống nhịn không được lại lần nữa nhìn về phía thiếu nữ trong lòng ngực Cố Cảo Đình.

thiếu nữ này rốt cuộc có cái gì đặc biệt.

Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ ra cửa.

Mai Kính Sơn mang theo mấy trăm binh lính chờ đợi, như hổ rình mồi nhìn anh.

con mắt Cố Cảo Đình đều không liếc Mai Kính Sơn một cái, đi tới xe tổng thống.

Tắng quản gia mở cửa xe, Cố Cảo Đình đem Hoắc Vi Vũ đặt ở sau xe.

Cô ngã xuống, nằm ở trên ghế.

Cố Cảo Đình nhíu mày, đau lòng.

Anh cởi tây trang bên ngoài, đắp ở trên người cô, cúi người, ở trên trán của cô hôn thật sâu.

Tổng thống cùng Tắng quản gia liếc nhau.

Ông thật không có phát hiện Cố Cảo Đình còn có một mặt như vậy.

Anh thoạt nhìn là yêu ghê gớm thiếu nữ đang hôn mê này.

Trách không được anh không chịu liên hôn.

“Cảo Đình, chúng ta phải đi.” Tổng thống nhắc nhở.

Cố Cảo Đình đứng lên thẳng tắp, tầm mắt không có rời khỏi người Hoắc Vi Vũ, lại lần nữa không yên tâm dặn dò: “Nếu cô ta tỉnh, không nên ép cô ta uống thuốc, cô ta ghét uống thuốc.”

“được, anh yên tâm đi, nếu cô ta vô tội, thực mau sẽ thả ra.” Tổng thống vỗ bả vai Cố Cảo Đình, lên vị trí ghế điều khiển phụ.

Tắng quản gia đóng lại cửa sau xe, lên ghế điều khiển, lái xe rời đi.

Mai Kính Sơn đi tới trước mặt Cố Cảo Đình, chặn tầm mắt anh, âm dương quái khí nói: “anh nên cảm tạ tôi, để cô ta lại bên người, sớm hay muộn anh cũng xong đời.”

tầm mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn quét về phía Mai Kính Sơn, châm chọc gợi lên khóe môi, “anh vẫn là lo lắng cho anh nhiều một chút.”

Mai Kính Sơn ghét nhất Cố Cảo Đình cuồng vọng, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tôi nhất định sẽ làm thiếu nữ kia lộ nguyên hình, Cố Cảo Đình, anh chờ giúp cô ta nhặt xác.”

Cố Cảo Đình nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh.

Nhìn thấy núi Thái Sơn sập trước mặt, mặt không đổi sắc.

Trong cơ thể, đã sớm dâng lên ngàn cơn sóng.

Anh trước nay đều không phải là một người quá nóng nảy.

“anh dám làm hại cô ta, tôi liền làm hại cả nhà anh, anh tốt nhất không muốn coi như làm truyện cười.” Cố Cảo Đình xoay người, cương quyết đi tới phòng, giống như xem thị uy chó má của anh ta, không quan trọng gì.

Mai tướng quân nghiến răng ngứa.

nếu như anh để ý thiếu nữ kia như vậy, anh cũng sẽ biết nhắm vào ai trong tương lai.

Anh muốn cho Cố Cảo Đình nếm thử quả đắng khi cùng anh đối nghịch.

Mai Kính Sơn xoay người, phân phó với sĩ quan phụ tá: “Đi, đi chỗ tổng thống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.