“thiếu nữ này ngài cần thiết giao cho tôi.” Mai tướng quân thô lỗ, trực tiếp mở miệng nói.
Tổng thống nhìn lướt qua Mai Kính Sơn, đối với Tắng quản gia dặn dò: “Bế cô vào đi.”
Lại tạm thời dừng lại, nhìn về phía tayTắng quản gia, bỏ thêm một câu, “Mang bao tay lên.”
Mai tướng quân nhìn Tắng quản gia ôm Hoắc Vi Vũ đi vào, nhíu mày, nói với tổng thống: “ngài đây là có ý tứ gì, bao che thiên vị Cố Cảo Đình sao? Thuộc hạ không phục.”
“Kính Sơn à, tôi và anh là quan hệ gì?” Tổng thống trầm ổn hỏi.
Mai Kính Sơn nhìn tổng thống, đoán không ra ý tứ tổng thống.
“vợ tôi và vợ anh là bà con, hai cô từ nhỏ tình như chị em, chúng ta cũng ở một quân khu lớn lên, mặc một cái quần lớn lên, nói là anh em, một chút đều không sai, anh cảm thấy tôi sẽ thiên vị Cố Cảo Đình mà không thiên vị anh sao?” Tổng thống nói lời thấm thía.
“Nhưng ngài vì cái gì không đem cô ta giao cho tôi, người phụ nữ này là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, tôi cần thiết chèn ép thế khí anh ta, anh ta cũng quá càn rỡ, Lâm nhi nhà tôi vì anh ta tự sát, ở bệnh viện nửa tháng, người đều không tới một chút.” Mai Kính Sơn nổi nóng nói.
“Lỗ mãng, ham vui nhất thời!” Tổng thống đề cao đê-xi-ben, “Vừa rồi nếu không phải tôi cứu anh, anh đã nằm trên mặt đất cùng thổ một màu, ở địa bàn người ta đi đoạt người, anh tìm chết sao? Biết chung quanh có nhiều ít tay thương (súng) đối với anh sao? anh còn chưa có thấy rõ Cố Cảo Đình ở đâu, đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ.”
bây giờ Mai Kính Sơn có chút nghĩ lại mà sợ, “Anh ta không dám thật sự nổ súng đâu.”
“anh nói đi?” Tổng thống hỏi lại.
“Anh ta là mưu phản!” Mai Kính Sơn lập tức có tinh thần trọng nghĩa.
“vậy thì làm sao! Ai có thể trấn áp? Yêu cầu ngoại viện? Ngoại viện không phải đồ ngốc, bọn họ khẳng định cũng cần phải đạt được ưu đãi, chỗ tốt này không phải anh và tôi có thể gánh vác." Tổng Thống thận trọng nói.
“chẳng lẽ muốn cổ vũ khí thế anh ta sao? Anh ta sẽ dẫm trên đầu ngài mà đi.” Mai Kính Sơn châm ngòi nói.
“Trời nếu muốn diệt anh ta, tất trước sẽ khiến anh ta điên cuồng, tôi phong vương cho anh ta có lý do, đức tài bình thường, biết tránh đi sắc nhọn, dùng đúng chỗ, sẽ cho ta thành quả, phát triển, dần dần tước đi thế lực, nhổ bớt cánh chim, cắt hai cánh, bóp chết anh ta, giống như giết chết con kiến, rõ ràng không?” Tổng thống lời nói thấm thía.
Mai Kính Sơn là kẻ thô lỗ, căn bản nghe không hiểu, bất quá, thoạt nhìn rất có đạo lý.
“Kia nên làm như thế nào?” Mai Kính Sơn hoang mang hỏi.
Tổng thống suy nghĩ một hồi, hỏi: “anh xác định cô ta là gián điệp thật sao?”
Mai Kính Sơn vẻ mặt khó xử, “Không phải quá xác định, nhưng mà Giang Khả cũng vì cô ta mà chết, cô ta có khả năng cùng Giang Khả có quan hệ, nói không chừng tín vật đều ở trên người cô ta.”
ánh mắt Tổng thống lóe sáng, “anh nói tín vật ở trên người cô ta?”
Mai Kính Sơn cúi đầu, “Tôi cũng chỉ là suy đoán.”
“uh, đã biết, chuyện này, tới tôi xử lý đi.” Tổng thống như suy tư nói.
“Cái kia, những người của tôi còn đang cầm cự, có thể đem cô ta giam trong phòng tối hay không? Bằng không thì tôi xuống đài không được.” Mai Kính Sơn yêu cầu.
Tổng thống thâm trầm nhìn anh ta một cái, gật đầu.
Mai Kính Sơn được trấn an, rời đi.
Tắng quản gia nhìn bóng dáng Mai Kính Sơn, thở dài một hơi, “Mai tướng quân thật là thất phu, mưu trí không có, lỗ mãng có thừa, cùng Cố tư lệnh quả thực trên trời dưới đất, không so sánh được.”
“Hiện giờ phó tổng thống như hổ rình mồi, trẻ nhỏ còn muốn Cố Cảo Đình nâng đỡ, nhưng anh ta, lại quá khiến người kiêng kị, Mai Kính Sơn mặc dù hữu dũng vô mưu, nhưng dễ dàng khống chế.” Tổng thống suy nghĩ sâu xa.
“Hai lực lượng đều không thể đắc tội còn cần phối hợp và hài hoà, tổng thống bị kẹp ở giữa, mới là người khó khăn nhất.” Tắng quản gia đau lòng nói.
“Từ xưa quân vương đều khó làm, hy vọng kiên quyết rõ ràng.” Tổng thống thở dài, trở lại chuyện chính phân phó: “anh đi chu toàn, thiếu nữ kia cần phải vô tội thả ra mới có thể bình ổn mâu thuẫn này.”