Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Đây là có ý gì?
Dừng một giây, Hoắc Vi Vũ liền hiểu.
Trong mắt xuất hiện hơi nước.
Vốn cô chuẩn bị cho anh, hiện tại là làm trước thời hạn mà thôi.
Nhưng mà, về sau cô làm sao bây giờ?
Bị kẹp giữa tình bạn và tình yêu, bên nào, cô đều không muốn bỏ, không thể bỏ qua.
Duy nhất có thể từ bỏ, cũng chỉ có tình yêu của mình.
Cô cảm thấy thật khó chịu.
Đột nhiên Cố Cảo Đình dùng sức.
"Ừm..." Hoắc Vi Vũ căng thẳng, cùng với sôi trào mãnh liệt, khắc chế không được sóng triều.
Cô không tự chủ tăng thêm lực.
Anh cũng nắm thật chặt chân của cô, không nhịn được, cho cô rồi.
Hoắc Vi Vũ khó lòng phòng bị...
(bổ não.)
Hoắc Vi Vũ ho khan, anh vuốt vuốt lưng của cô, ánh mắt mềm đi mấy phần.
Hoắc Vi Vũ rút giấy ra, che miệng lại, làm bộ đáng thương nhìn anh.
Trái tim của anh như bị một đầu con nai va vào một phát.
Trong mắt hiện lên một tia sáng, ôm eo của cô, để cho cô ngồi trong ngực của mình.
Cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Không hung hăng như vừa nãy.
Lần nay anh rất ôn nhu, giống như đang trấn an cô, lại như, vuốt ve an ủi.
Có lẽ đây là lần cúi cùng bọn họ cùng hôn môi, nên cô không muốn kháng cự.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại lông mi khẽ run.
Mặt đỏ ửng không có dấu hiệu giảm bớt.
Thừa nhận anh.
Nếu như nói, anh bá đạo khiến cô bài xích.
Còn anh ôn như như vậy, giống như là độc dược, xâm nhập vào trái tim của cô.
Cô lại bất lực đẩy anh ra.
Cô biết anh tức giận, khổ sở.
Mà cô, kỳ thật không muốn anh tức giận, càng không muốn anh khổ sở.
Trong mắt chan chát, trong lúc lơ đãng, hôn trả lại anh.
Cũng muốn làm anh dễ chịu một chút.
Trên ngón tay áp út có chút lạnh.
Cố Cảo Đình nắm bàn tay nhỏ của cô thật chặt.
Hoắc Vi Vũ hiểu được, đó là nhẫn kim cương.
Mất mà lại được, đến mà không thể muốn.
Cố Cảo Đình buông lỏng môi cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, hỏi:
"Vừa rồi, dễ chịu không?"
Hoắc Vi Vũ im lặng, nhìn chằm chằm anh.
Cô biết, anh cố gắng làm cho cô thoải mái.
Trong mắt sương mù càng tụ lại.
Hết lần này đến lần khác lời nói nghẹn lại ở cổ.
"Không nói đúng không, vậy tiếp tục." Trong mắt Cố Cảo Đình có chút tức giận.
Hoắc Vi Vũ ôm gáy của anh, chủ động hôn lên môi anh.
Hơi thở của của anh bắt đầu nặng, môi của cô mềm mại ngọt ngào như bánh pudding.
Anh mới vừa ra..., lại có cảm giác nửa rồi.
Cô gái này, là ông trời phái đến để tra tấn anh.
Cố Cảo Đình cảm giác được trên mặt có chút ướt át, một hồi, đẩy cô ra, nhìn đôi mắt của cô, nhíu mày.
Trong lòng anh như bị người khác nhéo một cái, rất đau:
"Khóc cái gì, không nguyện ý à."
"Cố Cảo Đình, đừng ép tôi." Hoắc Vi Vũ nức nở nói.
"Ép có hữu dụng không?" Anh hôn lên nước mắt của cô, từ từ chuyển qua vành tai của cô, âm thanh hung ác:
"Nếu như ép hữu dụng, thì tôi sẽ làm."
Hoắc Vi Vũ run lên một cái, ngước mặt lên, chống lại đôi mắt tanh đỏ của anh.
"Cô cũng bị tôi ăn rồi, nếu dám theo Lâm Thừa Ân, tôi liền cho anh ta biến mất khỏi thế giới này, không phải đùa đâu." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ biết anh sẽ không nói đùa, tiến thoái lưỡng nan, sắp sụp đổ, không bình tĩnh nói:
"Tại sao các người đều ép tôi?"
Cố Cảo Đình nghe ra manh mối, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lướt qua một tia sáng sắc bén:
"Còn ai ép cô?"
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.
"Nói." Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.