Cô xoay tròn nhẫn trên tay, rũ mắt xuống, nhẹ nói:
"Hiện tại, Khuê An Quyền vẫn còn theo Mai tướng quân, nên, chiếc nhẫn này, không thể mang, mới an toàn cho Thừa Ân và ba của anh ta."
Cố Cảo Đình nhíu mày.
Cô vì Lâm Thừa Ân mà chia tay với anh, điểm ấy làm anh rất khó chịu.
"Hoắc Vi Vũ, trong lòng cô, tôi quan trọng hay Lâm Thừa Ân quan trọng?" Cố Cảo Đình không nhịn được hỏi.
"Vấn đề không phải là ai quan trọng, nếu như anh em của anh, tánh mạng một nhà của anh ta đều nằm trong tay anh, thì anh sẽ làm thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.
Cố Cảo Đình trầm mặc ba giây.
Tánh mạng của Lâm Thừa Ân quan trọng hơn anh.
Nếu như so về tánh mạng, ở trong mắt cô, ai nặng ai nhẹ hơn?
Anh chỉ cần cô, còn cô thì sao?
"Tôi đã biết." Cố Cảo Đình lên tiếng nói.
Anh lấy nhẫn kim cương trên tay cô xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn, có chút buồn.
Anh nhìn cô một chút, lấy sợi dây chuyền của cô ra, xỏ nhẫn vào.
"Xoay người." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ xoay người.
Anh đeo dây chuyền lên cổ của cô.
Dây chuyền có nhiệt độ của anh, rất ấm áp.
Cô nhìn Cố Cảo Đình một chút.
Anh tha thứ cùng nhượng bộ, ngược lại khiến cô càng thêm thích anh, trong mắt có chút xúc động.