Hoắc Vi Vũ ngẩn người nhìn ra ngoài, cái gì cũng không nói.
"Nếu như, Cố Cảo Đình thật sự là hung thủ bức chết cha em, thì em sẽ làm gì?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhớ lại nụ cười của ba, trả lời:
"Khi còn bé, em rất tùy hứng, giống như cô công chúa nhỏ, kỳ thật em biết, có thể tùy hứng như vậy, cũng là do ba che chở."
"Ba ba rất lo xa, có đôi khi đánh em, nhưng cũng là vì tốt cho em, mỗi lần đánh xong, ông còn đau hơn em, sẽ len lén lau nước mắt."
"Chú ấy rất thương em, cũng rất kiêu ngạo khi em là con gái của chú, mỗi lần em được một trăm điểm, điểm cao thi vào đại học, chú luôn luôn kể với mọi người, gặp ai cũng kể, anh cũng nghe qua không dưới một trăm lần, nghe đến tự ti luôn." Lâm Thừa Ân đùa giỡn nói, nhìn Hoắc Vi Vũ, liền thấy cô đã rơi nước mắt rồi.
Trong lòng của anh xiết chặt, đau lòng nói:
"Đừng khóc tiểu Vũ, ba của em yêu em như vậy, nhất định hi vọng em thật vui vẻ, coi như Cố Cảo Đình là hung thủ bức chết ba em, em không muốn báo thù thì không báo thù, chỉ cần em vui vẽ là được, quyết định của em, anh đều ủng hộ."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ càng đau.
Thừa Ân tốt với cô như vậy, khi cô ở giữa anh và Cố Cảo Đình, cô lại chọn Cố Cảo Đình.
Lương tâm, trách mắng thật nhiều, chính bản thân mình cũng cảm thấy thật quá đáng.
Hoắc Vi Vũ, giống như từ đầu đến chân đều là một người ích kỷ.
Cô chỉ lo cho lợi ích của bản thân mình, cho nên ba mới chết.
Xem như bị Cố Cảo Đình ép, nếu như cô không đi, ba ba cũng không chết.
Là cô, ném ra một đao chí mạng, hại người vô tội, người cưng chiều cô, chăm sóc cô, bảo hộ cô, nhưng lại là người đàn ông không có máu mủ ruột thịt với cô.
Cô lại mặt dày không chừng mực đòi hỏi người đàn ông không phải là ba ruột của mình.
Lòng cô thật loạn.
Nửa tiếng sau, Lâm Thừa Ân dừng trước cửa nhà dì Hoàng, gõ cửa.
Một lão phu nhân đi ra, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, có chút dừng lại, hô:
"Tiểu thư?"
"Dì Hoàng, chúng ta tới, là muốn hỏi chút chuyện, là như vậy, trước lúc ba ba tiểu Vũ phát tác bệnh tim, Cố Cảo Đình có mặt ở đó hay không?" Lâm Thừa Ân hỏi thẳng vào chủ đề.
"Ừm, có, là Cố tư lệnh đưa lão gia đến bệnh viện." Dì Hoàng đáp.
"Dì có biết Cố Cảo Đình và ba ba của tiểu Vũ nói chuyện gì không?" Lâm Thừa Ân hỏi.
Đôi mắt dì Hoàng lóe sáng, cúi đầu.
"Chúng tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, sẽ không làm khó dễ dì, dì Hoàng, tiễu Vũ là con gái duy nhất của chú, tiểu Vũ muốn biết nguyên nhân chân chính vì sao ba mình lại chết, dì cũng nhìn em ấy từ từ trưởng thành, chỉ cần nói nguyên nhân là được." Lâm Thừa Ân thành khẩn nói.
Trong mắt dì Hoàng có chút hồng hồng, khó khăn nói:
"Kỳ thật tôi cũng không biết."
"Dì ở ngoài cửa mà, cũng nghe được chút chứ?" Lâm Thừa Ân truy vấn.
"Tôi thật sự không nghe được gì cả." Dì Hoàng chột dạ nói, vội vàng đóng cửa lại.
Lâm Thừa Ân cảm thấy bà dấu diếm gì đó, đập cửa.
"Thừa Ân, không nên làm khó bà, em đã biết kết quả rồi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
"Em tin lời ông Lưu phải không?" Thừa Ân hỏi Hoắc Vi Vũ.
"Em và anh ta, đều là hung thủ, đều không nên có được hạnh phúc." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói, quay người, đi ra ngoài, bóng người tiêu điều cô đơn.
Bọn họ không chú ý đến, chỗ góc cua có một đôi mắt nhìn họ.
Sau khi Lý Tham Trường chờ bọn họ đi xa, liền đi tới, gõ cửa nhà dì Hoàng.
Dì Hoàng mở cửa, bực bội nói:
"Tôi thật sự không biết..."
Bà thấy không phải là Hoắc Vi Vũ, ngây cả người, hỏi: