“Bởi vì anh thích tôi, cho nên thiết kế hãm hại ba tôi.
Bởi vì anh thích tôi, cho nên cường thế bức bách tôi.
Bởi vì anh thích tôi, anh có thể đem người khác đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
anh thích, như vậy không phải thích, mà là chiếm hữu.
anh nói cho tôi, anh thích tôi điểm nào, tôi sửa.” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói, nuốt vào vị mặn nước mắt.
Cố Cảo Đình tuyệt vọng nhìn cô, “cô muốn sửa, cũng không muốn tôi thích cô, đúng không?”
“Nếu ba tôi có thể sống lại, tôi tình nguyện, cùng anh đời này kiếp này, vĩnh sinh vĩnh thế, không có cùng nhau, Hoắc Vi Vũ, vĩnh viễn đều không thể thích Cố Cảo Đình!” Hoắc Vi Vũ quyết tuyệt nói.
Cố Cảo Đình tâm bị xiết chặt, đau giống như bị ném vào máy xay thịt, tất cả đều là lưỡi dao, mài nhỏ trái tim.
Anh luôn luôn sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể thương tổn anh.
ngoại trừ cô.
Bởi vì anh một lần lại một lần đem trái tim mềm mại nhất đưa cho cô, cũng không phòng bị.
Vì cô, anh có thể đối nghịch thiên hạ to lớn.
Cô muốn anh thành ma, anh liền thành ma.
Cô muốn anh thành cuồng, anh liền thành cuồng.
Kết quả, anh chỉ là đơn phương tình nguyện, bị cô chán ghét đến vĩnh sinh vĩnh thế không có gặp nhau.
Thoạt nhìn anh cao cao tại thượng, kỳ thật, nội tâm đã tổn thương chồng chất.
Anh mệt mỏi.
“Yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không thích cô.” Cố Cảo Đình lạnh giọng nói, đi tới ngoài cửa.
Nhìn đến trên cửa chất ghế dựa, anh cười nhạo một tiếng.
thì ra, cô chân chân chính chính, như vậy chán ghét anh, sợ anh đi vào trong không gian của cô.
Kiêu ngạo như anh, sao có thể hèn mọn khẩn cầu tình yêu của cô.
Cố Cảo Đình đá văng ghế dựa, mở cửa ra, cao ngạo đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn đến cửa trên hành lang tràn vào ánh sáng, bởi vì anh rời đi, tối sầm xuống.
ngực cô đau quá.
Rõ ràng là kết quả cô muốn, rõ ràng biết, đây là lựa chọn cuối cùng tốt nhất, vẫn là, đau, hô hấp đều khó khăn.
Không tự chủ được đi tới bên cửa sổ.
Nhớ tới, phi cơ của anh ở trên mái nhà.
Cô vẫn là ngây ngốc đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cố Cảo Đình từ bên trong đi ra ngoài, đau lòng kịch liệt, trước mắt cũng đen tối lợi hại, anh chống bên cột đèn đường, trì hoãn, đầu đột ngột choáng váng, thân thể cao lớn ầm ầm sụp đổ, ngất đi.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình té xỉu, tâm bị xiết chặt, gọi: “Cảo Đình!”
Cô không kịp nghĩ nhiều, chạy đi thang máy.
Thang máy dừng ở lầu một, cô liền từ thang lầu chạy xuống, nhìn trung tá Thượng nâng Cố Cảo Đình dậy, nôn nóng chạy tới, lo lắng hỏi: “tại sao Cố Cảo Đình lại như vậy?”
Trung tá Thượng căm hận nhìn Hoắc Vi Vũ, rít gào nói: “cút, cô biết tư lệnh vì cô làm bao nhiêu chuyện sao?
Từ khi bắt đầu cô bị tổng thống mang đi nhốt vào phòng tối, tư lệnh trên cơ bản không có ngủ.
cô ở toà án quân sự trách cứ tư lệnh, nhưng cô có biết hay không, tư lệnh ở bên ngoài toà án đã chuẩn bị tốt phi cơ, xe tăng.
Chỉ cần tuyên án cô là gián điệp, tư lệnh sẽ hiệu lệnh đi cứu cô, ý nghĩa là gì, cô biết không?
Ý nghĩa tư lệnh không cần giang sơn, không cần danh dự, chỉ cần cô an toàn.
Lần này cũng vì một câu của cô, tư lệnh liền ngựa không dừng vó đi thủ đô bố trí, giúp cô cứu những anh em của cô.
cô đối với những anh em của cô đều có lòng thương hại, nhưng trước nay cô đều không có thương hại tư lệnh.
loại phụ nữ như cô, không xứng được tư lệnh thích.
Có thể cút bao xa, cô liền cút cho xa, không bao giờ muốn cô tới trêu chọc tư lệnh.
Tư lệnh thích bất luận người phụ nữ nào, đều tốt hơn so với thích người kiêu ngạo như cô