Ngụy Ngạn Khang giật mình, lo lắng quát Lục Quân Hải:
"Cô ta là phụ nữ của Cố Cảo Đình, nếu ông dám đụng cô ta, sẽ không có kết quả tốt."
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Ngụy Ngạn Khang, trong đầu còn chưa tiêu hóa được ý của câu này, liền cảm giác được sát ý của Thái Nhã.
Cô nhìn về phía Thái Nhã, khó hiểu:
"Bà không sợ đoạn video bị đăng lên mạng sao?"
Thái Nhã giơ cằm:
"Tôi còn 72 giờ, người khác không được trị được cô, tôi không tin Cảo Đình không trị được cô, tôi cũng muốn nhìn, rốt cuộc là một người phụ nữ như cô quan trọng hay là người mẹ như tôi quan trọng hơn. Quân Hải, mang cô ta đi, không được cho cô ta chạy trốn."
"Được." Lục Quân Hải vung tay, tiến lên bắt lấy Hoắc Vi Vũ.
"Bác Lục, hủy dung của cô ta, như vậy anh hai và anh Khang sẽ không bị gương mặt của cọ ta mê hoặc nữa." Cố Kiều Tuyết yêu cầu nói.
"Ông dám!" Ngụy Ngạn Khang quát.
"Đương nhiên bác Lục dám, bác Lục là tâm phúc bên người của ông nội, cũng là vì tốt cho anh tôi, anh hai chắc sẽ hiểu rõ, nếu như anh hai không hiểu, thì ông nội cũng sẽ che chở cho bác Lục, anh cũng không cần làm như vậy, bây giờ tôi là vợ của anh, anh chỉ cần tập trung tinh thần lên người tôi là được rồi." Cố Kiều Tuyết vênh váo tự đắc nói.
Ngụy Ngạn Khang biết họ dám.
Anh liền tiến lên cướp người.
Lục Hải Quân thấy thế, bắn ra một tia âm ngoan, tiến lên cầm tay Ngụy Ngạn Khang, nghiêm nghị nói:
"Mang cô ta đi."
Hoắc Vi Vũ bị họ dẫn lên xe.
Cô nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng.
Tương lai sẽ như thế nào, sự tình sẽ diễn biến ra sao, giống như, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô rồi.
*
Hoắc Vi Vũ đi được nửa tiếng, nghe tin Thái Nhã đã đi bệnh viện, tay phải trật khớp, trên người nhiều chỗ đọng máu, nằm ở phòng Vip truyền nước biển.
Sau hai tiếng, Cố Cảo Đình đi đến bệnh viện.
"Anh, mẹ bị Hoắc Vi Vũ đẩy xuống lầu, anh nhìn mẹ bị thương thành dạng gì nè." Cố Kiều Tuyết thấy Cố Cảo Đình vừa đến liền phàn nàn nói.
Cố Cảo Đình am tường nhìn Thái Nhã trên giường.
"Tiểu Tuyết, con ra ngoài trước, mẹ có lời muốn nói với anh con." Thái Nhã phân phó nói.
"Anh, nhất định phải giúp mẹ hả giận, anh nhìn Hoắc Vi Vũ làm mẹ thành dạng gì đi." Cố Kiều Tuyết oán trách nói xong, mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Cảo Đình, mẹ có lỗi với con." Thái Nhã nghẹn ngào nói.
"Trọng điểm." Cố Cảo Đình không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ngực phập phồng kịch liệt, như đang đè nén tính khí.
"Lúc trước, thời điểm tham gia hội, mẹ đụng phải Ngụy Tịch Phàm, bị lời ngon tiếng ngọt của ông ta hấp dẫn, liền cùng ông làm chuyện sai lầm. Không nghĩ tới bị Hoắc Vi Vũ nhìn thấy, ghi hình lại, cô ta nói muốn cho con thân bại danh liệt, sống không bằng chết."
"Mẹ muốn đoạt túi của cô ta, liền bị cô ta đẩy xuống. Cô ta nói là đưa cho bạn của cô ta rồi. Cảo Đình, thật xin lỗi, bảy năm trước ba ba của con biến mất trên chiến trường, mẹ rất cô đơn, nhịn không được phạm phải sai lầm, thật xin lỗi, thật xin lỗi, con muốn làm gì mẹ cũng được, nhưng mà, đừng làm Cố gia mất mặt." Thái Nhã chảy nước mắt nói.
Cố Cảo Đình nhìn Thái Nhã, ánh mắt nhu tia X-quang, muốn nhìn thấu nội tâm của bà.
Thái Nhã cũng không dám ngẩng đầu lên.
"Hoắc Vi Vũ đâu, bây giờ ở đâu?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Lục Quân Hải vừa vặn ở gần đó, bị Quân Hải mang đi rồi." Thái Nhã nói.
Cố Cảo Đình quay người, cầm điện thoại di động lên, toàn thân bao phủ hàn khí, gọi điện cho Lục Quân Hải.
"Hoắc Vi Vũ đâu? Đừng đụng đến cô ta cho dù là một cọng tóc gáy, nếu không, tôi sẽ cho ông không nhìn thấy mặt trời ngày mai."