Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 433: Tôi muốn giữ người, ông không thể dẫn đi



Càng là tới gần biệt thự ở trên đảo, Hoắc Vi Vũ càng khẩn trương.

Trái tim, thình thịch nhảy loạn.

Trong lòng bàn tay, đều là mồ hôi.

"Hừ, thật sự là một nhà giàu mới nổi, mua một đảo hoang ở đây, anh ta không sợ bị biển dìm sao?." Mai Kính Sơn nhìn phong cảnh xung quanh, khuôn mặt hâm mộ, ghen ghét, hận.

Ông nhìn sang Hoắc Vi Vũ, quái gở nói: "Cô gái, đàn ông có tiền liền tồi tệ, cô đừng để đàn ông thối tha kia lừa."

Hoắc Vi Vũ vẫn nở nụ cười, "Vậy còn Mai Tướng quân, có tính có tiền không?"

Mai Kính Sơn: "..."

Nói không có tiền, không có thể diện.

Nói có tiền, không phải đánh bàn tay lên mặt mình sao.

"Không biết tốt xấu. Cố Cảo Đình có rất nhiều nữ nhân đấy." Mai Kính Sơn bực bội nói.

Hoắc Vi Vũ không nói gì, mở ra cửa sổ, nhìn về phía ngoài.

Gió biển ẩm ướt thổi đến, làm rối những sợi tóc trên đầu cô.

Tâm tình của cô bình tĩnh nhiều hơn trước.

20 phút sau, xe đã đến biệt thự trước mặt.

Hoắc Vi Vũ nhìn mấy trăm tên lính canh cửa, từng người cầm trong tay vũ khí, càng mạnh hơn gấp mấy lần quân đội.

Thoạt nhìn giống như sắp có một cuộc gió tanh mưa máu xảy ra.

Cô từ trên xe bước xuống, đi theo vẻ mặt ngưng trọng Mai Kính Sơn vào biệt thự.

Liếc một cái, cô liền nhìn thấy Cố Cảo Đình ngồi trong đại sảnh.

Hơn mười tên lính đứng sau lưng anh mặt không biểu tình.

Anh giống như một vị Vương giả có được thiên hạ, trong mắt giống như chim ưng lộ ra một khí phách khinh thường tất cae.

Trên trán Mai Kính Sơn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt vài phần, nói: "Người anh muốn tôi đã dẫn tới đây, có thể thả con gái của tôi ra rồi."

"Thả? A." Cố Cảo Đình đứng lên, lập tức có khí thế quân lâm thiên hạ.

Mai Kính Sơn chân mềm, lui về sau một bước.

Khóe miệng Cố Cảo Đình cong lên, tà mị, ngạo nghễ.

"Tôi nghĩ Mai Tướng quân hiểu lầm rồi, Mai Lâm vầ Tử Viện có quan hệ rất tốt, muốn ở trên đảo của tôi chơi một thời gian, nếu như Mai Tướng quân lo lắng, cũng có thể lưu lại đây mấy ngày." Cố Cảo Đình ung dung nói.

"Không cần, mẹ của Mai Lâm muốn gặp nó, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi phải dẫn nó về dạy dỗ.” Đôi mắt Mai Tướng quân lóe lên nói.

Cố Cảo Đình đi về phía Mai Kính Sơn.

Đi lên trước một bước, khí chất càng gần một bước, khí thế cũng mạnh mẽ hơn.

Trong lòng Mai Kính Sơn khiếp sợ, lại lui về sau một bước.

Cố Cảo Đình đi đến trước mặt của ông, thì dừng bước lại, từ trên cao nhìn xuống Mai Kính Sơn, giọng nói lạnh lùng: "Tôi muốn giữ người, ông không thể dẫn đi, tôi không muốn giữ người lại, ông cũng không giữ được."

Mai Kính Sơn bị dọa sợ, giọng nói mang theo đề xi ben tăng thêm lòng dũng cảm nói: "Cố Cảo Đình, cậu muốn làm gì, tốt xấu gì tôi cũng là người có chức quyền trong quốc gia, nếu cậu muốn giam giữ tôi đó là tạo phản."

"Giam giữ? Tôi sợ ông chiếm đất của tôi, lãng phí không khí ở trên đảo, trung tá Thượng, tiễn khách." Cố Cảo Đình hạ lệnh nói.

Mai Kính Sơn nhìn về phía Mai Lâm bị khống chế.

Điện thoại Cố Cảo Đình vang lên, anh nhìn thấy hiển thị tên của tổng thống, giống như hiểu rõ, tiếp nghe.

"Sao vậy, tìm tôi có việc?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Vợ tôi hẹn vợ của Mai Tướng quân tới ăn cơm ôn chuyện, tôi muốn kêu lão Mai và con gái của ông ta cùng đến, nhưng mà điện thoại lão Mai lại tắt máy, tôi nghe nói ông ta ở chỗ của cậu, cậu giúp tôi chuyển lời với ông ta một chút." Tổng thống mỉm cười, hiền lành nói.

"Con gái ông ta muốn ở chỗ của tôi một thời gian, Tử Viện đã mời cô ta đến làm khách, con gái với nhau dễ nói chuyện, mấy người nói chuyện phiếm, cô ta ở đó cũng câu thúc, tôi đưa di động cho Mai Tướng quân, ngài nói với Mai Tướng quân đi." Vẻ mặt Cố Cảo Đình không thay đổi nói, đưa di động cho Mai Tướng quân.

Vẻ mặt Mai Tướng quân lộ vẻ khó xử tiếp nhận.

Ánh mắt Cố Cảo Đình chậm rãi đưa nhìn về phía trên người Hoắc Vi Vũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.