Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 439: Chỉ muốn cùng cô ở bên nhau



Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.

Cô không muốn mở cửa, muốn một mình lẳng lặng, tự hỏi một chút nhân sinh.

Cố Cảo Đình mở cửa tiến vào.

Hoắc Vi Vũ bực bội, bắt được gối ôm trên sô pha liền ném qua anh.

Anh không có tiếp, cũng không có tránh, một tay cầm băng vệ sinh, một tay cầm ly nước đường đỏ, thật sâu liếc nhìn cô một cái, đi tới.

“tức giận?” Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, xoay mặt.

Cô ở trước mặt Cố Cảo Đình, quyền tức giận cũng không có.

Không tức giận, cô không cần sinh khí.

Cô có việc cầu người, bị anh trêu đùa là phải.

Là cô tự tìm, không phải sao?

Cố Cảo Đình đem ly nước đường đỏ đưa tới trước mặt cô.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng quét về phía anh, “Không cần, hiện tại cho tôi đi, tôi phải đi về.”

Cố Cảo Đình u ám cảnh cáo: “Không sợ chết, bây giờ cô có thể trở về.”

Hoắc Vi Vũ gợi lên tươi cười lạnh lùng, “Tôi thật đúng là không sợ.”

Anh thâm thúy nhìn cô quyết tuyệt cùng kiên định.

Không khí cứng ngắc giống như một chút nữa liền tới 0 giờ.

ánh mắt anh đột nhiên rùng mình, đem cái chén đập bể trên mặt đất, xoay người đi ra cửa.

Cái chén bể nát, bắn tung tóe những mảnh nhỏ ghim vào trên bắp chân cô, cắt da thịt cô.

Hơi hơi đau xót.

Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về trên đùi.

Một tia máu tràn ra tới.

Cô không đau.

Bị thương ngoài da mà thôi, chỉ cần lòng không tổn thương, những cái này cũng có thể xem như không đáng kể.

Rút mấy tờ giấy ăn, đem vết máu trên bắp chân lau khô, lại có máu chảy ra.

trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên ảo não, nhìn băng vệ sinh trong tay, xoay người, lại đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy trên bắp chân cô có vết máu, tâm một phen đã bị xiết chặt, nhíu mày.

Hoắc Vi Vũ ngó anh liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”

“Nơi này là địa bàn của tôi.” Cố Cảo Đình bực bội nói.

Hoắc Vi Vũ ngẩn ra.

Đúng vậy, nơi này là địa bàn của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Khi nào đưa tôi đi?”

“Một tuần sau.” Anh đem băng vệ sinh đặt trên bàn trà.

Hoắc Vi Vũ biết, anh không muốn đưa, là sẽ không đưa cô đi.

bảy ngày này, cho dù là địa ngục, cô cũng phải chịu đựng.

Cô cầm lấy băng vệ sinh, xoay người vào toilet.

Ra tới, anh còn ở đó, ngồi ở trên sô pha.

Trên mặt đất, đã được người thu dọn sạch sẽ.

“Tôi muốn đi ngủ.” Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách.

trong mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ một ít, “Lại đây.”

Hoắc Vi Vũ đứng yên không động.

Cố Cảo Đình đứng lên.

Hoắc Vi Vũ phòng bị, thân thể căng cứng, giống như mèo con xù lông bị người xâm phạm lãnh địa, nhíu mày.

Cố Cảo Đình xem bộ dáng cô.

Giống như bọn họ trở về lúc ban đầu.

Cô phòng bị anh, cô bài xích anh.

Mà anh, trước sau như một, trong lòng vẫn luôn chua xót, không chiếm được, cầu không được.

“Vừa rồi trung tá Thượng thật sự lầm, cô cũng muốn cùng tôi sinh khí?” Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.

“dù cố ý vẫn là tính sai, các người rõ ràng nhất.” Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

“Tôi muốn cùng cô chơi, nhưng mà thân thể của cô không cho phép, nơi nào cố ý.” Cố Cảo Đình giải thích nói.

Hoắc Vi Vũ mím môi, bật thốt lên nói: “thân thể tôi không cho phép, không phải còn có phụ nữ khác sao?”

Nói ra, mới phát hiện giọng điệu mình thật không đúng, giống như là oán phụ.

Cô không nên nói như vậy, muốn sửa miệng, Cố Cảo Đình đã đứng ở trước mặt cô.

“Tôi không có nghĩ tới phụ nữ khác, chỉ nghĩ cùng cô chơi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

tim cô đập nhanh chính mình không khống chế được tiết tấu.

Trong đầu trống rỗng.

Trong ánh mắt có cảm giác chua chát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.