Trên thế giới này, cũng chỉ có cô, có thể làm anh cúi đầu.
Anh xem xét vết thương trên bắp chân cô.
Ấm áp đầu ngón tay ở trên da thịt cô.
chân Hoắc Vi Vũ duỗi thẳng.
Anh dán lên miệng vết thương cho cô.
Cô có loại xúc động muốn khóc.
Anh cầm miếng dán miệng vết thương khi nào?
Anh còn quan tâm cô, đúng hay không?
Hoắc Vi Vũ cũng ở trước mặt anh ngồi xổm xuống, đôi mắt hồng hồng, ánh mắt cũng nhu hòa.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: “Hoắc Vi Vũ, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, được không?”
Hoắc Vi Vũ nghĩ cầu còn không được gật đầu.
Cố Cảo Đình cả kinh, trong mắt mừng như điên, sợ chính mình hiểu sai ý, lại hỏi lần nữa: “Chúng ta ở bên nhau?”
“uh.” Cô lên tiếng, trong lòng chua xót, giống như trải qua thiên sơn cách trở mà đến, lại vui mừng khóc.
Anh kích động, cuồng nhiệt, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ vốn đang ngồi xổm, anh cúi người đến, cô chống cự không được thể trọng anh đem tới, ngồi xuống trên mặt đất.
Anh không có buông cô ra.
Một tay ôm eo cô, một tay chống ở trên mặt đất, đem cô chậm rãi đảo về.
Hai người dây dưa ở bên nhau.
Anh hôn che trời lấp đất, hôn như thế nào cũng không đủ, sợ buông ra, cô sẽ biến mất không thấy.
Trời biết, mấy ngày nay anh trải qua như thế nào.
Chỉ cần nghĩ đến cô liền chua xót, hở ra một chút thời gian, liền bắt đầu tưởng nhớ, hối hận để mất cô.
Anh cảm thấy chính mình sắp điên rồi.
Nếu cô chết, anh nghĩ, anh sẽ đi theo cô.
Nghĩ đến phần lo lắng tưởng nhớ này, anh hôn sâu một chút, gặm cắn môi cô.
Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ ra tiếng.
Thanh âm kia tuyệt diệu so với anh nghe được tiếng kèn thắng lợi còn vui hơn.
Anh không nhịn xuống, tay từ trên eo cô kéo dài đến bụng.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được bàn tay anh hướng tới, cầm cánh tay anh.
Anh nhíu mày, trong mắt tràn ngập mê tình, cầm cổ tay cô, ngậm lấy ngón tay cô.
ngón tay Hoắc Vi Vũ run lên, trong lòng rung động một hồi.
Cảm thấy bọn họ hiện tại quá…… Tình, sắc.
Nhưng, giống như bị mê hoặc, không muốn cự tuyệt, lại không biết muốn cái gì.
Anh đem tay cô đè ở trên bụng anh, cúi đầu, lại hôn lấy môi cô.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ không được.
Anh nắm tay cô, từ lưng quần anh đi vào.
Lòng bàn tay nóng giống như đụng tới đầu mẩu thuốc lá.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng buông ra.
Cố Cảo Đình thật mạnh cắn một ngụm môi cô.
“A. Đau.” Hoắc Vi Vũ che lại miệng mình.
“Tôi chán ghét dì cô. Đừng nằm trên mặt đất, lạnh.” Anh ôm cô lên, đặt tới trên giường.
Cũng không biết ai làm cô nằm trên mặt đất.
Bất quá, hiện tại một chút oán giận cô đều không có, trong lòng ngược lại có cảm giác ngọt ngào quanh quẩn, miệng hơi hơi hé mở.
Cố Cảo Đình ngồi ở trên giường cô, trong mắt không có mất đam mê, hỏi: “Cười cái gì?”
“vừa rồi tính tình anh thật lớn.” Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói, liếc anh.
“Người nào làm cô nói muốn đi.” Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, không nói gì.
Cô cho rằng, bọn họ cố ý chơi cô, đương nhiên tức giận.
Nhìn cô khó có được bộ dáng ngoan ngoãn, ánh mắt anh cũng nhu hòa, giải thích: “ngày mai tôi muốn đi nước B đàm phán, cô ở lại nơi này cho an toàn, chờ tôi đàm phán trở về, cô có thể tự do ra vào.”
“uh.” bụng Hoắc Vi Vũ lộc cộc lộc cộc kêu lên.
Bình tĩnh lại, cảm giác được đã đói bụng phát đau.
Anh đứng lên.
Hoắc Vi Vũ cầm tay anh.
Cô đói, nhưng mà, lại nói không nên lời.
“Tôi không đi, cô chờ chút.” Cố Cảo Đình vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên.