Tổng thống trầm tư, gọi điện thoại cho người của ông, hỏi: "Lâm Thừa Ân bên kia có động tĩnh gì không?"
"Anh ta đi đến bờ biển rồi, chúng ta cần tiếp tục theo dõi không." Thám tử báo cáo.
Tổng thống mặt mày hớn hở, "Tôi biết ngay là như vậy, mấy người không cần cùng xuống biển, chờ ở bờ biển đi, quay phim và ghi âm, báo cáo với tôi, nhất định không được có một chút sai lầm, biết không?"
"Biết rõ."
Quản gia Tắng nhìn tâm tình tổng thống không tệ, "Chúc mừng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tổng thống."
"Du Tiệp Ngạo ở nước G, anh hai Thẩm Mặc Thần của cô ta đã ở nước G nghĩ cách cứu viện, tôi để cho người của tôi khống chế bọn họ lại, Hoắc Vi Vũ hoàn toàn không liên lạc được với bọn họ.
gia tộc Lôi Bố Tư bùng phát nguy cơ, không thể không về nước, Giang Nam Phong chỉ là một người có học, không có chút tác dụng, Hoắc Vi Vũ chỉ có thể tìm Lâm Thừa Ân.
Mà cô ta tìm Lâm Thừa Ân, cũng đã nói lên có vấn đề khác."
"Vòng cổ thật sự ở trên tay Hoắc Vi Vũ." Quản gia Tắng đón lời tổng thống.
Tổng thống nở nụ cười, "Một khi tôi lấy được vòng cổ, vũ khí cao cấp và lực lượng quân sự nước Mỹ sẽ phục vụ cho tôi, tôi sẽ trở thành vô địch, chờ tôi lấy được vòng cổ, báo cho bên nước B biết, tiền trảm hậu tấu(*chém trước, nói sau: chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo), giết Cố Cảo Đình."
"Không chỉ như vậy, Hoắc Vi Vũ sẽ được nhận định là gián điệp, Lâm Thừa Ân giúp đỡ, cũng sẽ bị cho rằng là đồng bọn của gián điệp, mà Lâm Thừa Ân là anh em của Du Tiệp Ngạo, danh dự của Du Tiệp Ngạo sẽ bị hao tổn, cho dù về nước, tạm thời cũng không làm được chuyện lớn gì, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tổng thống." Quản gia Tắng bội phục nói.
"Phân phó trung tá Lý, cố ý để cho Hoắc Vi Vũ trốn đi." Tổng thống âm hiểm nói.
"Vâng."
*
Hoắc Vi Vũ thừa dịp bọn họ hái trái cây, vụng trộm chạy đến bờ biển, không cần suy nghĩ nhảy vào biển.
Cô bơi về phía trước.
Bơi thật lâu, tay đều mệt mỏi đến không nhúc nhích được.
Nước biển quá mát, cô lại bị đại di mụ(*hành tháng con gái đều có ^o^), bụng vô cùng đau.
Cảm giác hôn mê từng chút kéo đến.
Cô không thể hôn mê.
Hoắc Vi Vũ gắt gao cầm di động, thấy xa xa có du thuyền lái qua đây.
Cô dấy lên hi vọng.
Trên điện thoại của Lâm Thừa Ân hiển thị, tín hiệu của Hoắc Vi Vũ ở xung quanh.
"Lâm tổng, trên mặt biển giống như có người." cấp dưới của Lâm Thừa Ân báo cáo.
Lâm Thừa Ân lập tức cầm kính viễn vọng nhìn, thấy được Hoắc Vi Vũ, "Lập tức lái qua đó."
Hoắc Vi Vũ thấy người trên thuyền là Lâm Thừa Ân, khóe miệng nở nụ cười, "Thừa Ân, cuối cùng anh..."
Lời nói còn chưa nói xong, Hoắc Vi Vũ ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Vi Vũ tỉnh lại, cô mở mắt.
"Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng con cũng tỉnh lại." dì Lâm ở một bên lau nước mắt.
Hoắc Vi Vũ nhìn mình đang nằm ở trong bệnh viện.
Cuối cùng cô cũng về tới trên bờ, bước tiếp theo, chính là phải đi đến nước B.
" Dì Lâm, con không sao." Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.
"Con còn nói không có việc gì, đều nhanh bị đông cứng chết rồi, sao Cố Cảo Đình kia có thể đáng giận như vậy, dám nhốt con ở trên đảo, Tiểu Vũ, dì Lâm an sắp xếp cho con đi nước ngoài." Dì Lâm lo lắng nói.
"Không vội, dì Lâm, con đói bụng, muốn ăn cơm." Hoắc Vi Vũ nói.
"Được rồi, giờ dì đi mua cho con, con muốn ăn cái gì?" Dì Lâm đau lòng nói.
“Canh xương sườn hầm bí đao, trứng chiên cà chua, với cá kho tộ."
"Ừ." Dì Lâm cầm túi tiền xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn dì Lâm ra cửa, lập tức rút kim tiêm trên bàn tay, chạy ra ngoài cửa.
Lâm Thừa Ân đang hút thuốc lá ở bên ngoài, thấy Hoắc Vi Vũ đi ra, hồ nghi hỏi: "Tiểu Vũ, em muốn đi đâu?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lóe ra, giải thích nói: "Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí."