Lúc Hoắc Vi Vũ tới toà án quân sự, thẩm tra xử lí đã kết thúc rồi.
Cô tìm một chỗ trống đi vào, ngồi ở vị trí sau cùng.
Liếc mắt một cái, liền nhìn về phía Cố Cảo Đình ngồi ở trên đài cao.
sắc mặt anh lãnh khốc, đôi mắt cụp xuống, chơi bút trên tay, lạnh lùng, lại lười biếng, phảng phất áp đảo toà án phía trên, chỉ là trong mắt thâm trầm, không ai có thể đoán được anh suy nghĩ cái gì!
“Tôi là vì bất bình cho tư lệnh, tư lệnh ở Nước B sống chết chưa biết, người phụ nữ kia lại ở cùng người đàn ông khác tìm vui, quá ghê tởm, cho nên, không có nhịn được, muốn cho cô ta một chút giáo huấn, kết quả, ngộ thương người.” Trung tá Lý giảo biện nói.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Trung tá Lý.
Cô còn chưa chết, Dì Lâm thoạt nhìn hẳn là cũng không có việc gì, Trung tá Lý kéo Cố Cảo Đình xuống nước, đoán chừng không bị phán trọng hình.
Anh ta trở lại bên người Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình lại không thể biểu hiện bài xích, sớm hay muộn Trung tá Lý là một tai họa.
“anh nói người phụ nữ ghê tởm kia là tôi sao?” giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng, đứng lên.
Cô đi tới phía trước, nhìn tổng thống ngồi ở chính giữa.
trong mắt Tổng thống hiện lên một tia âm u, lập tức đánh giá Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình đạm bạc nâng đôi mắt lên, ánh mắt lạnh băng không hề có cảm tình dừng ở trên mặt Hoắc Vi Vũ, thoạt nhìn, không có một tia rung động.
“Tôi là đương sự, các người sẽ không chỉ nghe một phía từ Trung tá Lý?” Hoắc Vi Vũ ngước lên hỏi tổng thống.
“cô nói đi.” Tổng thống ôn hoà hiền hậu cười.
trong mắt Cố Cảo Đình thâm u hiện lên một tia khủng hoảng, nhanh chóng biến mất ở trong mắt.
Cô, không nên tới.
Chỉ ra chỗ sai của tổng thống, cô từng bước kinh tâm, tùy thời chết không có chỗ chôn.
Chỉ ra chỗ sai của anh, thực mau sẽ bị tổng thống giết giá họa cho anh.
“Tôi không cảm thấy loại người phụ nữ như cô làm chứng chân thật có thể tin được, không nói cũng vậy.” Cố Cảo Đình châm chọc nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.
“cút, đi ra ngoài.” cằm Cố Cảo Đình hướng về phía cửa, ra hiệu bằng mắt với trung tá Thượng.
Trung tá Thượng phiền chán nhìn Hoắc Vi Vũ, muốn tới đuổi người.
“Nói nghe một chút cũng không trở ngại.” Tổng thống mỉm cười nói, từ ái nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trong mắt dấu diếm sát khí.
Hoắc Vi Vũ nhìn tổng thống trong mắt tinh quang, trong lòng hồi hộp một phen.
Cô chỉ muốn giúp Cố Cảo Đình giải trừ nguy cơ, lại quên khiến mình bị kẹp ở bên trong tình cảnh gian nan.
Cô ảo não, không nên xúc động, giống như đem mình kề bên lưỡi dao.
“Nói đi, vì sao không nói.” Trung tá Lý vui sướng khi người gặp họa thúc giục nói, đắc ý dào dạt giơ lên tươi cười.
Hoắc Vi Vũ ngó hắn ta liếc mắt một cái, nhìn về phía tổng thống, gợi lên khóe miệng, nói: “Trung tá Lý muốn cường J tôi, tôi không chịu, liền cầm đao đe dọa tôi, Dì Lâm đi lên giúp tôi, anh ta thẹn quá thành giận, đâm Dì Lâm.”
“cô nói bậy.” Trung tá Lý kích động.
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn về phía Trung tá Lý, “lời nói ngoài miệng, ai nói đều không đủ tin, nhưng kết quả lại rõ như ban ngày. anh là một quân nhân, thống lĩnh mấy liên đội, bởi vì việc người khác, anh đều không khống chế được cảm xúc của mình, nếu là việc của anh, có phải anh sẽ lái xe tăng càn quét bá tánh vô tội hay không.”
sắc mặt Trung tá Lý tái nhợt.
vì sao trong nháy mắt, hắn rơi xuống thế hạ phong.
sắc mặt Tổng thống bình tĩnh, mang theo nụ cười ôn nhuận, bàn tay ở dưới nắm lại gắt gao.
Cô, là bố trí Trung tá Lý vào tử địa, hắn ta giống như đã xem nhẹ cô……