Bốn phía yên tĩnh, đến nỗi tiếnf côn trùng ở ngoài kêu, cô đều có thể nghe được.
Cô đứng lên, nhàn nhạt mặc quần áo.
Giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xách hành lý của mình lên, mở cửa, ra ngoài.
Đêm đã khuya.
Đường đi vắnng vẻ, đèn đường chiếu rọi trên người, đều là một tầng cô tịch.
Cô giống như một mình tha hương nơi đất khách quê người.
Không có nhà, trong lòng cũng không có chỗ muốn đi, cô đơn, như du hồn phiêu đãng.
Đung đung đưa đưa, đung đung đưa đưa.
Bất tri bất giác đi đến tường tâm nguyện.
Cô nhớ rõ, từng viết tâm nguyện của mình lên tường tâm nguyện này: Cố Cảo Đình, chúc anh hạnh phúc.
Liếc một chút, liền nhìn thấy tờ giấy ghi chép của cô.
Cũng nhìn thấy của Cố Cảo Đình: Cố Cảo Đình không có Hoắc Vi Vũ sẽ không hạnh phúc, Hoắc Vi Vũ hi vọng Cố Cảo Đình hạnh phúc, là sẽ đến bên cạnh Cố Cảo Đình sao? Nếu vậy, Cố Cảo Đình nguyện ý, dùng cuộc đời còn lại làm Hoắc Vi Vũ hạnh phúc.
Nước mắt lẳng lặng chảy ra.
Trái tim thật đau, đau, liền hô hấp cũng đau, tựa như vô số mũi tên bắn vào tim cô.
Hoắc Vi Vũ, không có Cố Cảo Đình, cũng không hạnh phúc.
Cô thật khó chịu, thật khó chịu.
Khóc, cười, tình nguyện mất trí nhớ, còn tốt hơn là thống khổ như vậy.
Hoắc Vi Vũ vẫn đứng trước tường tâm nguyện, cho đến khi trời dần dần sáng, cho đến khi xuất hiện tia sáng thứ nhất, rơi vào mặt cô.
Sau lưng, người đi lại cũng dần dần nhiều hơn.
Một cô gái đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ, nhìn thấy cô xem tấm ghi chú kia:
"Trước đó tờ ghi chú này rơi trên đất, vì người này cũng tên Cố Cảo Đình, nên tôi mới nhặt lên dán lại vào tường tâm nguyện, như vậy sẽ không rơi xuống nữa."
Hoắc Vi Vũ nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái cười rực rỡ:
"Thật lãng mạn phải không? Nếu tôi là người phụ nữ tên Hoắc Vi Vũ kia thì thật tốt, có một người si tình mình như vậy, cũng tên là Cố Cảo Đình, theo một người giống tên tư lệnh, ngẫm lại thật hạnh phúc."
Hạnh phúc....
"Cô nói, một người có thể yêu mấy lần?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Tìm khắp nơi, chỉ vì một người, nguyện yêu tôi đến răng long đầu bạc, chỉ cần như vậy, yêu một lần là đủ rồi." Cô gái vừa cười vừa nói, lấy ra một tấm keo dán, xé một đoạn, đưa cho Hoắc Vi Vũ:
"Chị, nếu như muốn viết, nhớ dán thêm cái này vào, như vậy sẽ không rơi."
Hoắc Vi Vũ nhận lấy.
Cô gái đi mất.
Hoắc Vi Vũ lấy ra một tờ ghi chú, dán lên tường, viết: Chờ mong đoàn tụ, em sẽ nỗ lực không ngừng, em yêu anh, Cố Cảo Đình---Hoắc Vi Vũ.
Cô quay người, cũng rời khỏi nơi này.
Cô không hối hận, không thể chìm đắm, cô muốn không ngừng vươn lên.
Tạm thời tách rời mà thôi, vì tốt cho anh, tốt cho mình, phấn đấu.
Hoắc Vi Vũ về tới thành Long Ngự, thuốc màu trên tường được lau sạch, lần nữa quệt lên một lớp sơn trắng.
Hoắc Vi Vũ về phòng, gọi cho Duật Nghị.
Chuông reo năm lần bên kia mới nghe.
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy giảo hoạt...