Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình, bi thương khổ sở.
Hiện tại nhất định anh cũng khổ sở như cô.
Cô muốn nắm chặt tay anh, cho anh tất cả ấm áp.
Ngón tay rung rẩy mấy lần, từ từ thu hồi, cuối cùng không có nâng lên.
Cô chật vật phát ra tiếng nói:
"Tôi muốn... sống, không muốn...chết."
Trong mắt Cố Cảo Đình tinh hồng, lãnh mâu kịch liệt co lại, càng thêm sắc bén:
"Cho nên, cô không muốn theo tôi đúng không?"
Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm, lắc đầu.
Cố Cảo Đình nhếch miệng, không che dấu bi thương trong mắt, hơi nước mông lung trên đôi mắt tuyệt vọng.
Anh cảo một lần, tự rước lấy nhục làm gì.
Rất tốt.
Cô đã khiến anh mất hết kiên nhẫn.
"Chúc em may mắn." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra, quay người, đi ra ngoài.
Trong phòng, còn lưu lại hương vị của anh, giờ này khắc này, chỉ làm cho cô cảm thấy lạnh hơn.
Cô nhìn trần nhà trắng bóc, ánh mắt trống rỗng như đã rời khỏi cõi đời này.
Không có anh, còn lại cô, cũng là cái xác không hồn sao.
"Nghị nhi, chiếu cố vợ con thật tốt." Tổng thống phân phó nói.
Ông nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Lựa chọn rất sáng suốt, một nửa người của tôi sẽ lưu lại bảo vệ, nghỉ ngơi thật tốt, còn nhiều thời gian, cuộc sống sau này còn dài mà, cô lựa chọn Duật gia, tôi nhất định trải cho cô con đường đầy cẩm tú."
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn ông.
Tổng thống rời đi.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ chảy nước mắt, trong lòng chua xót chát chát.