Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 547: Trời ạ, không thể tưởng tượng



Duật Nghị lôi kéo Hoắc Vi Vũ đi, đi đến nơi nào, nơi đó đều có người.

Anh dứt khoát lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra đại sảnh, đến công viên khách sạn hoàng gia.

Bên này, u tĩnh rất nhiều.

“người đàn ông vừa rồi bộ dáng như đàn bà, thật là bạn trai cũ của cô sao?” trong lòng Duật Nghị khó chịu hỏi.

“Là bạn của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm anh em.” Hoắc Vi Vũ giải thích.

Duật Nghị thông suốt, tươi cười, “Vừa rồi thật nhiều người đều đang nhìn chúng ta, may mắn tôi lanh trí, lôi kéo cô rời đi.”

“Cám ơn.” Hoắc Vi Vũ xa cách gật đầu.

“Cảm ơn cái gì.” Duật Nghị ngượng ngùng, “Vừa rồi tôi cố ý thua Cố Cảo Đình hai trăm triệu, vốn định, ba tôi không có tiền, liền đem cô gán nợ, không nghĩ tới ba tôi cư nhiên để tôi viết giấy nợ, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.

Cô kỳ thật không thân với Duật Nghị, cũng không có gặp mặt vài lần, anh có thể vì cô như vậy, cô thực cảm động.

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói anh ta không cần anh trả.” Hoắc Vi Vũ hứa hẹn nói.

Duật Nghị gãi gãi cái mũi, không sao cả nói: “Dù sao làm đã làm, mắng cũng bị mắng, cũng không thiếu đi một miếng thịt, đi thôi, chúng ta đi vào, bên ngoài quá nóng, hóa trang của cô sẽ nhòe, đến lúc đó, một đám yêu ma quỷ quái sẽ cười cô.”

“Cám ơn anh.” Hoắc Vi Vũ thành tâm.

Anh nắm cánh tay của cô đi trở về đại sảnh.

Cố Cảo Đình nheo đôi mắt lại, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Trung tá Thượng liếc mắt tư lệnh một cái.

Tư lệnh này đang ghen tị.

người đàn ông đang yêu, quả thực là cảm xúc yêu ma quỷ quái.

“May mắn điện hạ đơn thuần, không giống ba anh ta cáo già xảo quyệt.” Trung tá Thượng cảm thán nói.

ánh mắt Cố Cảo Đình thâm thúy vài phần, căng chặt cằm, trầm giọng nói: “Anh ta so với ba anh ta thông minh hơn nhiều.

Anh ta ở nước Pháp mất một năm thời gian hoạt động một tay du APP, sang tay lấy ba triệu hai trăm ngàn bán cho một công ty khai phá trò chơi.

Nếu anh là một kẻ ngu ngốc, sao có thể làm được.

trí tuệ chân chính, không phải bên ngoài biểu lộ khôn khéo, mà là…… Trí tuệ như ngu.”

Cố Cảo Đình xoay người, bước ra khỏi gian phòng, giống như một trận gió.

thế giới quan Trung tá Thượng sụp đổ.

Duật Nghị lợi hại như vậy, anh sao một chút đều không có nhìn ra tới, còn tưởng rằng chỉ biết nhị thế tổ vui đùa hưởng thụ thôi?

Một hồi yến hội đến

Hoắc Vi Vũ liền cảm thấy nặng nề nói không nên lời.

Cãi cọ ồn ào.

Một hồi, Cố Cảo Đình còn muốn tuyển người hôm nay cùng anh ăn cơm.

Người này sẽ là ai?

Hoắc Vi Vũ theo bản năng tìm kiếm Phùng Tri Dao.

Cô đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai.

người đàn ông kia cao lớn, đĩnh đạt, khóe miệng méo mó, có loại phóng đãng không kềm chế được, tà mị đường hoàng, liếc mắt một cái, khiến cho người ta cảm thấy xấu xa lưu manh.

Lại cứ, hỗn hợp một cỗ nội tâm ngạo thị thanh cao.

Giống như gió nhẹ thổi qua, mang đến thịnh thế dày đặc, mà lại không mang đi theo một đám mây.

Dùng câu tiểu thuyết hình dung: Người từ trong hoa, mảnh lá không dính vào người.

Cái loại đàn ông này, khẳng định sẽ làm người phụ nữ đau thấu tim.

người đàn ông kia, giống như chú ý cô qua ánh mắt, liếc xéo hướng cô, nâng chén, hào hoa phong nhã.

Hoắc Vi Vũ làm bộ không có nhìn thấy, xoay mặt.

Cố Cảo Đình từ trong thang máy đi ra.

Nháy mắt, anh thành tiêu điểm toàn trường.

tiếng người ồn ào đều an tĩnh xuống.

Cố Cảo Đình đứng ở trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng quét về phía hội trường.

Kia một thân tư thế oai hùng, sinh ra đã có sẵn.

“Cảm tạ mọi người tới hội chúc mừng của tôi, hôm nay cùng tôi dùng cơm chính là……” Cố Cảo Đình tạm dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.