"Vừa rôi con phá hủy xe của người ta, còn không xin lỗi?" Duật Cẩn nâng cao giọng nói.
"Sao có thể, không phải con làm, vừa rồi con luôn ở trong phòng." Duật Nghị giải thích nói.
Duật Cẩn đi qua người Duật Nghị.
Đương nhiên ông biết rõ không thể nào là Duật Nghị làm, chẳng qua vì tìm một lý do, để cho Cố Cảo Đình tới đây mà thôi.
Duật Cẩn đứng ở trước mặt Hoắc Vi Vũ, thấy dấu vết ở trên người cô, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, xoay mặt, ánh mắt cũng không nhìn ông ta, tay theo bản năng che dấu vết ở trên cổ.
"Vừa rồi Duật Nghị luôn ở trong phòng sao?" Duật Cẩn hỏi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn về phía Cố Cảo Đình, vừa nhìn về phía ánh mắt mong chờ của Duật Nghị, lên tiếng, "Ừ."
Lập tức, cúi đầu, lông mi thật dài che đậy cửa sổ tâm hồn.
Ai cũng đừng nghĩ thấy được ý nghĩ chân thật của cô.
Duật Cẩn hiền lành cười, đi tới trước mặt Cố Cảo Đình, "Xin lỗi, tư lệnh, là tôi hiểu lầm Nghị nhi rồi, hai người bọn họ luôn bề bộn ở trong phòng, hẳn không phải là Nghị nhi làm đâu."