Nếu nói, vừa rồi cô cảm thấy quá mức mạo hiểm, bây giờ, cô cảm thấy hoàn toàn bị lôi tới rồi.
Trong đầu giống như bị điên cuồng oanh tạc, ong ong tác hưởng.
“anh nói giỡn sao?” vẻ mặt Hoắc Vi Vũ không thể tin tưởng.
“bây giờ em đi theo anh, anh có cái này cho em xem.” Ngụy Ngạn Khang nói nghiêm túc.
Hoắc Vi Vũ ném tay Ngụy Ngạn Khang ra, lạnh giọng cự tuyệt: “Tôi tưởng anh đã rõ thân phận bây giờ của tôi, đi theo anh, không thích hợp?”
Ngụy Ngạn Khang cười thương cảm, ý vị thâm trường nói: “em luôn cho người ta kinh hỉ, lại cho người ta kích thích ngoài ý muốn, anh cũng không nghĩ tới, em cùng điện hạ sẽ ở bên nhau, mẹ em đối với em quan trọng, hay là thể diện của em quan trọng, chính mình lựa chọn, em hẳn là biết tới nơi nào tìm anh.”
Ngụy Ngạn Khang từ trong yến hội rời đi.
Cố Kiều Tuyết lại đây, nổi giận đùng đùng, một cái tát ném ở trên mặt Hoắc Vi Vũ, không bình tĩnh mắng: “cô sắp sửa là thái tử phi, còn câu tam đáp tứ như vậy, cô nói cô có ti tiện hay không.”
“Nếu có người đánh thái tử phi các người, mắc tội gì?” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng hỏi.
“anh tôi là Cố tư lệnh, các người dám.” Cố Kiều Tuyết quát.
Bọn lính không dám động thủ.
“anh cô ta là Cố tư lệnh, không phải cô ta là Cố tư lệnh, sợ cái gì, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, đem cô ta bắt lại.” Hoắc Vi Vũ quát.
Binh lính tiến lên, chế trụ cánh tay Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết sợ, gọi; “anh, anh, có người khi dễ em gái anh.”
Hoắc Vi Vũ tát một cái ở trên mặt Cố Kiều Tuyết.
“đây một cái tát, trả lại của cô vừa rồi.”
Cô trở tay thêm một cái tát, ném ở trên mặt Cố Kiều Tuyết.
“đâymột cái tát, do cô nói bậy, bôi nhọ nhục mạ.”
Lại một cái tát ném ở trên mặt Cố Kiều Tuyết.
“đây một cái tát là dạy dỗ cô chẳng biết phân biệt trường hợp, đem tôi đặt chỗ nào, đem anh cô đặt chỗ nào, Cố Kiều Tuyết, bây giờ tôi chỉ dùng tay đánh cô, tiếp theo, cô kêu anh cô tới đều không có tác dụng.” Giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“ở đây có chuyện gì?” Thái Nhã đi tới, đau lòng nhìn Cố Kiều Tuyết.
Hoắc Vi Vũ liếc binh lính, “Các người có thể thả tay ra.”
Binh lính buông tay ra.
“Hoắc Vi Vũ, hôm nay tôi liều mạng với cô.” Cố Kiều Tuyết xông tới Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thực trấn định, mắt liếc xéo hướng cô, cảnh cáo nói: “trước khi cô động thủ, trước hết nghĩ cho tốt, vừa rồi là trả lại gấp ba, bây giờ là trả gấp mười lần.”
Cố Kiều Tuyết dừng một chút, Thái Nhã kéo cô ta lại, hạ giọng nói: “Hôm nay là tiệc chúc mừng của anh con, đừng làm cho anh con mất mặt.”
“Mẹ, nó câu dẫn anh Khang.” Cố Kiều Tuyết khóc lóc nói.
“Nói hai câu chính là câu dẫn, vậy lúc trước cô bò lên trên giường bạn trai tôi gọi là gì?” Hoắc Vi Vũ châm chọc.
“Đủ rồi.” Thái Nhã phòng bị nhìn Hoắc Vi Vũ, “Bây giờ cô sắp sửa là thái tử phi, cao quý hơn người, cũng mong cô chú ý lời nói cử chỉ, ngang ngược tùy hứng làm cho cô ở vị trí này không lâu. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô tự giải quyết cho tốt.”
Thái Nhã lôi kéo Cố Kiều Tuyết rời đi.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bật hơi, điều chỉnh cảm xúc sắp phẫn nộ.
lời nói cử chỉ của cô nơi nào không được.
Rõ ràng là Cố Kiều Tuyết động thủ trước, chẳng lẽ muốn cô đưa khuôn mặt tươi cười nghiêng người mời Cố Kiều Tuyết đánh mới gọi là cử chỉ ưu nhã, phù hợp tiêu chuẩn làm thái tử phi?
Được rồi, cô tình nguyện làm một người tố chất kém, trong lòng mình sảng khoái, đem phẫn nộ và chán ghét để lại cho người khác.
Cô ngồi vào trên ghế, di động vang lên.
Cô click mở đường link.
Một tấm ảnh chụp mẹ cô ở cửa hàng mua quần áo, thời gian biểu hiện: 11 giờ buổi sáng hôm nay