Cô dựa vào trên vai anh, quá mức mệt mỏi rã rời, hơi híp mắt lại, buồn ngủ, lười biếng như con mèo.
"Cố Cảo Đình, em sắp đến kỳ không an toàn rồi, về sau không thể làm trực tiếp như vậy, sẽ mang thai, trong ngăn kéo của em có "Ba con sói", anh nhớ dùng nha." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Duật Cẩn có thể sẽ cho em uống thuốc, khi ông ta xác định được em mang thai, em đi Bắc Kinh, là phạm vi thế lực của ông ta, chúng ta khó lòng phòng bị, em chỉ có mang thai, mới đảm bảo an toàn." Cố Cảo Đình lý trí phân tích nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, trong đầu cũng ong ong.
Cô mang thai con của Cố Cảo Đình gả cho Duật Nghị?
Như vậy Duật Nghị không phải rất đáng thương sao?
Cô không thể làm như thế, lương tâm cô không cho phép mình làm như vậy.
Quan trọng chính là...
"Khi sinh em bé, Duật Cẩn nhất định sẽ xét nghiệm ADN, liền biết không phải con của Duật Nghị, ông ta sẽ giết con của chúng ta." Hoắc Vi Vũ lo lắng.
"Anh sẽ không để cho em cưới Duật Nghị. Chuyện em nói sẽ càng không xảy ra, đây là biện pháp giúp em an toàn tuyệt đối." Cố Cảo Đình xác định nói ra.
"Ai biết được? Tương lai xảy ra rất nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu không anh và em cũng không như lúc này." Hoắc Vi Vũ kháng cự nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày:
"Em không tín nhiệm anh sao?"
"Vấn đề không phải là tín nhiệm hay không, mà chính là anh không phải thần, không thể khiến mọi chuyện theo ý mình được, em không muốn nghĩ tới cảnh, con của chúng ta bị Duật Cẩn uy hiếp trở thành nhược điểm chí mạng." Hoắc Vi Vũ có chút kích động.
"Có phải em muốn gả cho Duật Nghị?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, sắc bén nhìn cô.
"Không có, mà là không thể nghĩ chuyện quá viên mãn, nếu không, sẽ bị mất cảnh giác, khó lòng phòng bị hiện thực." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói.
Giống như trước kia, cô nghĩ mình nhất định sẽ gả cho Ngụy Ngạn Khang, kết quả, Ngụy Ngạn Khang phản bội cô, lấy phụ nữ khác.
Cô nghĩ mẹ mình chết rồi, nhưng thực tế là mẹ cô không cần cô nữa.
Nên mỗi một bước cô đều đi rất cẩn thận, không muốn sau này mình phải hối hận.
Hiện tại lén lút ở cùng với Cố Cảo Đình, đã là giới hạn cuối cùng của cô.
Vì anh, cô nguyện ý bị mang tiếng xấu, nhưng mà, cô không muốn, con của bọn họ, đau khổ như cô, hoặc là bị nguy hiểm hơn cô.
Nếu như sinh em bé, mà nó không được hạnh phúc, thì cô cũng không muốn.
"Rốt cuộc em có muốn sinh con cho anh không." Cố Cảo Đình nói.
"Muốn, nhưng hiện tại không được!" Hoắc Vi Vũ xác định nói.
"Vậy em có cam đoan là mình an toàn không, đừng nói với anh, hôm nay cố hết sức mới được như vậy, nếu không phải anh an bài trước, em cảm thấy mình có thể toàn thân trở ra sao?" Cố Cảo Đình tức giận.
Nghĩ đến chuyện cô ngủ với đàn ông khác, sinh con cho người ta, anh liền sôi máu lên, trong lòng rất không bình tỉnh muốn giết người.
Anh cảm thấy, khi đó, anh nhất định sẽ phát điên, sẽ không để ý tới chuyện quốc gia nữa.