Duật Nghị cảm giác mình bị một vạn mũi tên nhọn đâm vào tim.
"Đây là ý nghĩ thật trong lòng cô sao?" Vành mắt Duật Nghị đỏ lên, nở nụ cười châm chọc, rất nghiêm túc nói: "Tôi không nghĩ tới nhiệt tình với cô, cô lại nghĩ vậy, cho dù cô không thích tôi, tôi cũng thật lòng thật dạ đối xử với cô, lại không đổi được một chút quan tâm của cô?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rất áy náy, nhưng cô không cảm thấy mình làm sai.
Tuyệt tình, chưa chắc là vô tình.
"Xem đi, bởi vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy, cho nên lúc không nhận lại được, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ phàn nàn, cũng sẽ hối hận, như vậy, từ giờ trở đi, không cần bỏ ra thứ gì nữa."
"Cô thật sự có ý chí sắt đá như vậy sao? Mặc dù tôi cũng trả giá tất cả vì cô?" Duật Nghị vẫn không bình tĩnh, nghi ngờ nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Không phải tôi có ý chí sắt đá, nhưng tôi báo đáp cho cậu, chính là tổn thương Cố Cảo Đình trong lòng tôi, anh ấy quan trọng hơn cậu, cho nên, tôi tình nguyện để cậu bị thương, cũng không muốn anh ấy bị thương." Hoắc Vi Vũ lý trí rõ ràng nói.
Duật Nghị đẹp trai lau nước mắt, xoay mặt, hít sâu một hơi.
"Được rồi, cô tiếp tục tổn thương tôi như vậy cũng tốt, tôi mới có thể không thích cô, hôm nay tôi ngủ trên sofa." Duật Nghị nói, mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường, cúi đầu, trong mắt có chút ẩm ướt mờ mịt, đang từ từ dập dờn, chảy xuốngg.
Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, con chó con mèo mình nuôi còn có tình cảm, huống chi người khác chân thành giúp đỡ.
Nhưng trái tim Hoắc Vi Vũ chỉ có một.
Cô chỉ có thể xin lỗi Duật Nghị rồi.
Điện thoại vang lên.
Cô nhìn số điện thoại xa lạ, trong lòng có suy đoán.
Trong phòng này có máy theo dõi Duật Nghị, cô phải ra ngoài nghe.
Hoắc Vi Vũ bước nhanh chạy tới sau vườn hoa, trước khi đối phương tắt máy, không kịp thở ấn nghe.
"Sao lại thở gấp như vậy?" Tiếng của Cố Cảo Đình từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Nghe được giọng nói của Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ nở nụ cười.
Cô biết là anh.
Đây là cảm ứng tâm linh sao?
"Vừa rồi em từ lầu hai chạy đến sau vườn hoa, có lẽ trong phòng em có máy theo dõi của Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Hôm nay em và cậu ta đừng qua đêm ở khu nhà cũ (tổ tiên để lại) Hoắc gia." Cố Cảo Đình ra lệnh nói.
"Nếu như không đợi ở đây, Duật Cẩn sẽ đưa em đi kinh thành, em muốn ở lại mấy ngày."
"Anh tình nguyện em đi Kinh Thành, cũng không muốn em và cậu ta ở chung một phòng." Cố Cảo Đình dứt khoát nói.
"Duật Nghị biết rõ chuyện của chúng ta, hơn nữa, cậu ta còn muốn tác hợp chúng ta đấy." Hoắc Vi Vũ lương tâm nói Duật Nghị cãi lại.
"A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, "Đã như vậy, anh dẫn em đi, cậu ta sẽ che dấu giúp em à."
"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
Thì cô nhìn thấy một người mặc quân phục màu xanh lá từ tường ngoài bên trên thả một cái thang xuống.
"Bây giờ bò lên trên cái thang, người của anh ở bên ngoài." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, nói xong liền cúp máy.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Suy nghĩ một chút, Hoắc Vi Vũ bò lên trên cái thang, lại từ đầu kia cái thang xuống, phía dưới có hai binh sĩ đứng đó, bọn họ giúp đỡ cô đi đến chiếc xe màu đen.
Trong lúc xe chạy đi.
Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho Duật Nghị, tóm lại phải nói gì đó một chút.
Reo ba tiếng, điện thoại đã bị người nghe.
"Nhớ tới tôi hả, tôi ra ngoài mua đồ một chút. Lát nữa về." Duật Nghị không còn tức giận, sáng sủa nói.
"Không phải, Duật Nghị, tôi có chút chuyện không ở đó nữa, phiền toái cậu giúp tôi che dấu..” Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.