Hoắc Vi Vũ nhanh chóng được đưa về biệt thự của Cố Cảo Đình. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy anh ngồi trên ghế sofa, phong thái hiên ngang, ngạo ngễ tựa như một vị vua.
Nhưng là, ánh mắt anh nhìn cô thật sự rất sắc bén a, sắc mặt âm u đáng sợ, giống như một ác ma đang giận dữ.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ nhanh chóng suy nghĩ, có phải cô đã làm sai chuyện gì không? Nếu không anh ấy sẽ không tức giận như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là chuyện cô lén anh uống thuốc tránh thai rồi. Nhưng cô chỉ vừa mới uống lúc nãy mà, anh không thể biết nhanh như vậy a?
“Làm sao vậy?” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
Cố Cảo Đình đứng lên, ngay lập tức đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che phủ cả người cô, thật giống như không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẩn trương, cảm thấy chột dạ, dần dần nắm chặt tay lại.
“Lúc trước em từng đáp ứng tôi chuyện gì, còn nhớ không?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, đôi mắt không còn chút nhiệt độ nào.
Hoắc Vi Vũ run lên một cái, thật sự là việc tránh thai rồi.
“Em có thể giải thích”. Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.
“Giải thích?” Cố Cảo Đình nâng cằm cô lên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô như một dã thú đang khát máu: “Trước mặt đáp ứng sinh con cho tôi, sau lưng liền lén uống thuốc, đây là sự thật lòng mà em nói sao”?
“Đó là vì em tra được trên mạng là chỉ cần mang thai tám tuần liền có thể giám định ADN.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Cho nên em căn bản là không tin tưởng tôi, ở trong mắt em tôi chính là một thằng đàn ông hèn nhát đúng không?” Cố Cảo Đình cười tự giễu, trong mắt toàn là sầu não.
Nhìn thấy bộ dạng đó của anh, trong lòng Hoắc Vi Vũ rất không thoải mái, trái tim như thắt lại. Cô chưa từng nghĩ như vậy.
“Cố Cảo Đình trong lòng em là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, em làm như vậy là vì Duật Nghị nói có một loại thuốc, uống vào sẽ có triệu chứng giống như người mang thai, như vậy chúng ta sẽ lừa được Duật Cẩn, tám tuần sau có thể nói viện cớ do không cẩn thận nên đã sẩy thai.” Hoắc Vi Vũ cố gắng giải thích.
Cố Cảo Đình bật cười, là tiếng cười tuyệt vọng và sầu não nhưng cũng có chút kiêu ngạo cùng lạnh lẽo quen thuộc của anh.
“Thì ra trong lòng em, tôi vốn không bằng một Duật Nghị, em tình nguyện tin tưởng hắn, cũng không tin tôi.” Cố Cảo Đình thu hồi nụ cười, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Anh thật sự đau lòng. Anh là thật tâm muốn cô sinh con cho anh, kết quả thì sao? cô lén sau lưng anh uống thuốc.
Tốt, rất tốt!
“Không phải như vậy.”
“Không phải? vậy việc bây giờ em làm tính là cái gì? em cảm thấy tôi không có năng lực giải quyết chuyện này, cho nên tự mình đi làm vị hôn thê của người khác, điều đó có nghĩa một chút tin tưởng đối với tôi em cũng không có, em cũng vốn không muốn ở chung một chỗ với tôi, chẳng lẽ không đúng sao?”.
Hoắc Vi Vũ như không còn sức lực đối mặt với anh nữa.
“Em không phải không tin tưởng anh, em chỉ lo lắng cho anh.”
“Đủ rồi, nếu như đây là cách em lo lắng, không bằng cầm một con dao đâm thẳng vào tim tôi đi, chúc mừng em, thành công làm cho tôi bắt đầu chán ghét em, đi đi, sống cuộc sống mà em muốn đi! Nếu như tôi còn dây dưa với em nữa thì sẽ bị trời đánh, chết không tử tế. Thượng trung tá, tiễn khách.” Cố Cảo Đình quyết tuyệt nói ra.
Anh xoay người, hơi nước đã ngập tràn trong mắt, cảm giác như bản thân đang dần chết đi vậy.
Là đàn ông, máu có thể đổ, nhưng tuyệt đối không rơi lệ.
Cho dù, hiện tại trái tim đau đến giống như không còn là của mình, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối của anh.
Là anh hùng trong mắt người đời, không việc gì có thể làm khó được anh, cũng không ai dám chống lại.
Đến cuối cùng...vẫn không có được sự tin tưởng của cô.
Hôm nay anh đối với cô, là tuyệt vọng triệt để rồi!