“Cái gì không có Cố Cảo Đình, giống như là bẻ gãy cánh, nhổ răng nanh, rút đi khôi giáp trên người anh, Duật Cẩn rất sợ anh Đông Sơn tái khởi, khẳng định sẽ nhổ cỏ trừ tận gốc, tôi không muốn Cố Cảo Đình bởi vì tôi thanh danh một đời đều không có, còn chết thảm tha hương ở nước ngoài, cho nên tôi chỉ có thể đi bên người Duật Nghị.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Đừng nói mình vĩ đại như vậy, nghe tốt như vậy, kỳ thật cô chính là một người phụ nữ yêu chuộng hư vinh.
lúc Tư lệnh quyền cao chức trọng, cô chơi với tư lệnh, tư lệnh sắp sửa mất hết tất cả, cô liền vội chạy tìm cành cao khác.
Tỷ như lần này, tư lệnh muốn cô sinh con cho anh, cô làm cái gì, cô uống thuốc tránh thai, cô thật sự muốn làm thái tử phi!” Trung tá Thượng hoàn toàn không hiểu, vì Cố Cảo Đình bênh vực.
“anh cảm thấy Cố Cảo Đình chỉ cần thời gian hai tháng có thể giải quyết vấn đề sao? Vẫn là anh muốn hai tháng sau, để Duật Cẩn có thể có nhiều tội danh nhất lên án Cố Cảo Đình thông đồng thái tử phi, phẩm đức bại hoại.” Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay.
“Thôi đi, cô chính là một mặt muốn cùng tư lệnh chúng ta, một mặt đi thấy người sang bắt quàng làm họ, đem tư lệnh chúng ta làm lốp xe dự phòng. loại người hai mặt này, nghĩ một đằng nói một nẻo tâm cơ kỹ nữ tôi thấy nhiều, lục lâm còn phải bái cô làm sư phụ.” Trung tá Thượng chán ghét và khinh thường nói.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn trung tá Thượng, không nói.
Mỗi người luôn có nhận định của riêng mình.
khi anh cảm thấy cô không tốt, cô ở trước mặt anh nói nhiều ít tình cảm có thể tha thứ, anh sẽ không lý giải, chỉ biết cảm thấy cô càng dối trá, càng ghê tởm.
Bọn họ có phán định của mình ăn sâu bén rễ, cùng cảm tình buồn nôn, cô căn bản thay đổi không được.
Dĩ vãng, cô chưa bao giờ sẽ vì mình biện giải.
Bởi vì kiêu ngạo, bởi vì ngạo mạn, bởi vì cô có tự tôn và nguyên tắc của mình.
Cũng vì khinh thường người khác hiểu lầm.
Lần này, cô yêu, yêu khắc cốt ghi tâm, vì yêu mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cho dù có một chút khả năng, cũng muốn tận lực giải thích.
Cô muốn giải thích với trung tá Thượng, sau đó nói với Cố Cảo Đình.
tự nhiên, cô để chính mình hèn mọn, đạt được sỉ nhục và cười nhạo của người khác.
“Tùy tiện anh nghĩ sao, tôi không thẹn với lòng.” Hoắc Vi Vũ lười giải thích.
“Hoắc Vi Vũ, nếu cô nói mình vĩ đại như vậy, nói giống như hết thảy đều vì tư lệnh.
Như vậy tôi khẩn cầu cô, vì tư lệnh, đừng bao giờ liên hệ với tư lệnh, cũng không cần tiếp xúc với tư lệnh, có thể chứ?
Tư lệnh nếu không có cô, anh sẽ cao cao tại thượng như cũ, không đâu địch nổi, là cô trói buộc anh, cũng là gánh nặng cho anh. không phải cô yêu tư lệnh sao? không cần tự mình đánh bàn tay của mình, có thể chứ?” Trung tá Thượng trầm hạ ngữ khí nói.
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, lông mi thật dài bao trùm ở trên mắt cô, hoàn toàn che khuất cửa sổ tâm hồn cô.
Trung tá Thượng có lẽ đối với cô khắt nghiệt, nhưng mà anh đối với Cố Cảo Đình là một mảnh trung tâm.
Cố Cảo Đình không có cô, cũng không có vướng bận, anh làm vương cao cao tại thượng, cũng không cần đem đại đa số tâm huyết và tinh lực đặt ở trên người cô.
yêu cô, anh quá mệt mỏi.
Như vậy cô liền buông tay, lần này, cô thật sự buông tay.
Anh bay cao đi, đổi lại cô yên lặng bảo hộ.
Hoắc Vi Vũ đối với trung tá Thượng gật đầu, “Chiếu cố anh ấy cho tốt, cám ơn anh đánh thức tôi, không cần đưa tôi đi trở về, đi trợ giúp cho anh ấy đi.”
Cô xoay người, một mình yên lặng đi tới.
Trung tá Thượng chán ghét Hoắc Vi Vũ là bởi vì cảm thấy Hoắc Vi Vũ liên lụy tư lệnh, hại tư lệnh thật nhiều thứ, cũng làm tư lệnh tức giận thật nhiều.
Chỉ là, hiện tại anh nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ cô đơn lẻ loi.
Một thiếu nữ, gầy như vậy, gió thổi qua, giống như sắp đổ.
Nhưng cứ đi tới kiên định và ngạo nghễ như vậy.
trong lòng anh có chút ê ẩm đồng tình.
Thôi, thân sơ có khác, anh chỉ cần tư lệnh có thể tốt, những người khác, anh không có tinh lực đi thương hại.