Duật Nghị hắng giọng nói, “bộ dáng của cô bây giờ, như là bị đả kích rất lớn, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, muốn cùng toàn thế giới đối địch. Tôi làm người tốt lắng nghe, cô có muốn nói với tôi hay không?”
trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên bi thương, hội tụ trong mắt cô mê mị.
Cô sẽ không đem đau xót của mình để lộ ra.
“Nhân sinh như thế, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, xoay người, nằm ở trên giường.
Duật Nghị mới phát hiện, trên chân cô đều là mụn nước.
“có phải cô đi bộ rất nhiều con đường hay không, có muốn tôi tìm bác sĩ tới xem cho cô hay không.” Duật Nghị lo lắng nói.
“Không cần, đã có thuốc tốt nhất, ngày mai sẽ khỏi.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“có phải cô và Cố Cảo Đình cãi nhau hay không, anh đối với chúng ta có hiểu lầm sao? Tôi có thể giúp cô giải thích.” Duật Nghị thương tiếc nói.
nhìn cô như vậy, trong lòng anh có chút cảm giác chua cay, chảy xuôi trong máu, thực không thoải mái.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn không khí.
Cô và Cố Cảo Đình không có hiểu lầm.
Cô chỉ là nghĩ, nếu bọn họ không có yêu nhau thì tốt rồi.
Ít nhất, anh sẽ không giống như hiện tại chán ghét cô, cô cũng sẽ không đánh rơi lòng mình, rốt cuộc không tìm lại được.
Bị người yêu nhất chán ghét, cái loại cảm giác này, so với bị phản bội càng làm cho đau lòng, thậm chí đau tới mức muốn ngủ một giấc qua đi, không bao giờ tỉnh lại.
Chỉ là, hiện tại cô còn có trách nhiệm, còn có chuyện chưa có làm xong.
Nhớ rõ, người xưa từng nói: Nếu bạn đặc biệt quý trọng một người, chỉ khi trở thành bạn với người này, đó là cả đời, sẽ không mất đi, sẽ không trở thành cả đời không qua lại với nhau, không giống cô hiện tại đau lòng như vậy.
Loại cảm giác này, chỉ có trải qua nổi khổ khắc sâu trong lòng từng yêu đến một người, một người ghét bỏ một người, mới có thể hiểu.
“Duật Nghị, chúng ta tương hỗ càng tốt, cả đời làm bạn, được không?” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói, nhìn về phía anh.
Ánh mắt trong sáng, giống như dưới ánh trăng u đàm, có tác dụng làm cho lòng người yên tĩnh.
Anh đoán chừng Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay.
Được rồi, anh không phúc hậu vui vẻ.
“được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, bên ba ba tôi đã nói qua, nhưng mà có lẽ không được lâu lắm.” Duật Nghị nhắc nhở.
“uh, cám ơn.”
hiện tại cô và Cố Cảo Đình tách ra, di vật ba ba, cô muốn chính mình đi giải quyết.
Vẫn còn, Lý tư có phải ba đẻ của mình hay không, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Duật Nghị nằm ở trên sô pha, đem điện thoại tắt âm, gởi tin nhắn cho Duật Cẩn.
“Ba, Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình đã chia tay.” Duật Nghị vui rạo rực nói.
“Vẫn là con có biện pháp. Hổ phụ vô khuyển tử, làm khá tốt.” Duật Cẩn khen nói.
“Không phải ba ở giữa giở trò quỷ sao? con cái gì đều không có làm.”
Duật Cẩn: “……”
ông khen ngợi rõ ràng, có thể đem lời khen nói ra thu hồi lại sao?
“con nỗ lực cho tốt, tranh thủ làm cô ta mang thai con của con sớm một chút. Như vậy mới có thể kê cao gối ngủ.” Duật Cẩn phân phó nói.
“Đang không ngừng nỗ lực, chuyện của con để cho con xử lý đi, cả ngày ba đem tinh lực đặt ở hậu cung, cần chính ái dân đâu?” Duật Nghị trêu chọc nói.
“uh. Chờ tin tốt của con.” Duật Cẩn cúp điện thoại, nhìn về phía Tắng quản gia, “Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay, lần này hẳn là hoàn toàn chia tay, vấn đề bên Mai Lâm mau chóng giải quyết, hôm nay trở lại thủ đô, còn có rất nhiều sự tình phải giải quyết?”
“Rốt cuộc là ai ở sau lưng trợ giúp chúng ta đây?” Tắng quản gia khó hiểu hỏi.
Duật Cẩn cong cong khóe miệng, “Trời cũng giúp ta.”