Cố Cảo Đình từ trong hang núi đi ra, trên tay và quần áo toàn là máu.
Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm nghị.
“Tư lệnh, Thượng trung tá không sao chứ?” Vương Đông lo lắng hỏi.
“Viên đạn đã được lấy ra, hiện tại vẫn đang hôn mê, anh ta bị mất máu quá nhiều, nhất định phải truyền máu, ở đây có ai thuộc nhóm máu AB không?” Cố Cảo Đình hỏi.
Các binh sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Không có ai.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia sắc bén, phân phó nói: “Các anh ở chỗ này chăm sóc Thượng trung tá, đừng để cho anh ta bị sốc, nếu sau bốn giờ tôi chưa trở về, các anh lập tức về nước, không cần đợi ta, nghe rõ không?”
Vương Đông biết tư lệnh muốn một mình phá vòng vây, vậy quá nguy hiểm.
Hiện tại tình thế khẩn cấp, liên quan đến mạng sống của Thượng trung tá và an toàn của tư lệnh, anh ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
“Tư lệnh, tôi có một người bạn quen biết Luân Côn, cô ấy đồng ý giúp đỡ. Hiện tại xe của cô ấy đang đứng ở nơi chúng ta gặp sự cố, chúng ta có thể lập tức qua tìm cô ấy.” Vương Đông đứng thẳng tắp báo cáo.
Cố Cảo Đình hoài nghi, nheo mắt hỏi: “Bạn cậu? Sao trước đó chưa từng nghe cậu nói?”
Vương Đông nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến bản thân bớt căng thẳng.
“Ngài còn nhớ không? Khi nãy tôi vừa nói có một cô gái có giọng nói giống Hoắc Vi Vũ, thì ra cô ấy là bạn gái cũ của tôi trước đây, cô ấy cũng nhận ra tôi, vừa rồi còn gọi điện thoại cho tôi, nói sẽ cho tôi mượn thiên chi.” Vương Đông nói.
Cố Cảo Đình kinh ngạc: “Sao cô ta lại có thiên chi?”
“Cái này tôi cũng không biết, có thể cô ấy là bạn gái của Luân Côn, dù sao bọn họ cũng là cùng một loại người, lớn lên lại xinh đẹp, đúng không. Tư lệnh, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, quan trọng là cứu Thượng trung tá, chờ có cơ hội, tôi trả thiên chi cho cô ấy, sẽ có thời gian giới thiệu với ngài.” Vương Đông khẩn cấp nói.
“Đưa Thượng trung tá đi trước.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Trên đường đi, trong lòng anh vẫn luôn dồn nén cảm giác không thoải mái, hỏi Vương Đông: “ Bạn nói của anh có giọng nói giống Hoắc Vi Vũ sao?”
“Ha Ha”. Vương Đông gượng cười: “Dù sao đều là nũng nịu, phụ nữ không phải đều nói chuyện như vậy sao?”
“A.” Cố Cảo Đình cười giễu một tiếng, trong mắt hiện lên một tia rét buốt: “ Cô ấy nói chuyện không nũng nịu.”
Vương Đông biết tư lệnh là ám chỉ Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ là chỗ đau nhất của tư lệnh, anh ta không dám nói tiếp nữa, sợ nói nhiều lại sai nhiều, vẫn là nên ngậm miệng thôi.
Nửa giờ sau, bọn họ đã đến nơi xảy ra sự cố.
Phán đoán trước mắt là xung quanh không có nguy hiểm.
Vương Đông đi ra ngoài.
Ngô Việt nhìn thấy Vương Đông, từ trên xe bước xuống.
Anh ta đưa dây chuyền cho Vương Đông, nói thêm: “Sợi dây chuyền này cũng là do bạn tôi mượn tới, dùng xong nhanh chóng trả lại.”
“Cảm ơn a.” Vương Đông nói.
“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, bạn của anh thật sự đối với anh đủ tốt, lên xe đi, tôi đưa các người qua Mạnh Tiên, quân đội của cả hai nước đóng tại biên giới sẽ không dám cản xe của tôi.” Ngô Việt lạnh nhạt nói.
“Cảm tạ.” Vương Đông cảm kích nói.
Những người khác đưa Thượng trung tá đang hôn mê vào xe.
Chỉ cần đến Mạnh Tiên, Thượng trung tá liền được cứu rồi.
Cố Cảo Đình lên xe sau cùng.
Đột nhiên, anh xoay người lại, nhìn về góc vị trí hướng đông nam.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình.
Anh hình như là đang nhìn về phía bên này, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cô?
Hoắc Vi Vũ nằm rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.