Công ty tài chính Quốc Thịnh, nằm ở trung tâm thành phố là khu thương mại lớn nhất, gồm tám tầng, chín lầu.
Hoắc Vi Vũ đến lầu chín phỏng vấn.
Tiểu Ba nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, cao hứng chạy tới:
"Hoắc trưởng phòng, cuối cùng cô cũng đến, tôi dẫn cô đi phỏng vấn, Tô tổng của chúng tôi đã tới rồi."
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, đi theo Tiểu Ba đến phòng phỏng vấn.
Tô Bồi Ân ngước mắt, ung dung quan sát cô, cằm anh hướng về cái ghế: "Ngồi."
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống, nhìn thẳng anh, không hèn mọn không lên tiếng.
Tô Bồi Ân quay bút viết trên tay:
"Hiện tại công ty giải trí Kình Thiên đang đấu giá, nếu như cô người đầu quân, cô sẽ làm gì?"
"Tôi đề nghị ngài không nên mua, công ty giải trí Kình Thiên phá sản là do đắc tội với Cố Cảo Đình, tất cả hạng mục đều đình chỉ, tất cả công ty khác cũng đã rút vốn. Công ty này như một các xác rỗng, nếu như anh muốn mua, không bằng xây một cái khác, chí ít, về mặt danh dự cũng tương đối tốt, hơn nữa, Kình Thiên đắc tội Cố Cảo Đình, coi như đổi ông chủ, các nhà đầu tư cũng sẽ kiên kị Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ phân tích rõ ràng nói.
Tô Bồi Ân cười, dừng động tác quay bút lại:
"Không phải cô có giao tình với Cố Cảo Đình sao? Anh ta chỉ cần nói một tiếng, tôi cho rằng, hạng mục này có thể kiếm lời rất nhiều."
"Hôm nay là bạn, ngày mai là kẻ thù, đầu cơ trục lợi. Nếu như tầm nhìn của Tô tổng hạn hẹp, làm nhân viên cũng sẽ khó khăn, chúc ngài may mắn." Hoắc Vi Vũ đứng lên.
"Cô trúng tuyển." Tô Bồi Ân nở nụ cười:
"Chỉ bằng cô dám nói chuyện với tôi như vậy, nhưng mà, có thề ở lại hay không, liền xem thực lực của cô. Đi theo tôi."
Tô Bồi Ân đứng lên, đi đến cửa.
"Tô tổng tốt." Thư ký cung kính hô, liếc Tô Bồi Ân một chút, đỏ mặt.
Tô Bồi Ân lười nhìn, phân phó nói:
"Trong tháng này, người mới tuyển sẽ đến phòng làm việc với tôi."
"Vâng."
Anh đi vào phòng, lấy hai bìa tư liệu trên bàn, nhìn về phía cửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy năm người lần lượt đến, Tiểu Ba cũng ở trong đó.
"Các người ngẫu nhiên chia thành hai tổ, tiến hành PK, thắng ở lại, thua thì đi." Tô Bồi Ân khẽ cười nói.
Hoắc Vi Vũ thấy không có người đến tổ mình, cũng bình tĩnh, không quan tâm.
Nhiều người, nhiều ý kiến, mà nhiều ý kiến, thì sẽ dễ rối loạn.
"Như ngài thấy." Hoắc Vi Vũ mỉm cười.
"Trên bàn có hai hạng mục, các người tùy tiện chọn đi." Tô Bồi Ân nói.
Đối phương lên lấy trước, Hoắc Vi Vũ cầm phần còn lại.
Mở ra, nhìn thấy trên tư liệu viết: "bãi săn Hồng Việt Hải" bốn chữ cái màu đen.
"Tôi mua hai mãnh đất trồng rau, một cái hơi xa chút, ở bãi săn Hồng Việt Hải, một cái ở ngoại thành Tứ Xuyên, tôi cho mỗi tổ một trăm vạn làm vốn, trong một tháng, không cần biết các người dùng phương pháp gì, đầu tư thế nào, tổ nào lợi nhuận nhiều hơn, thì thắng! Đồng thời các người có thể chia 20% lợi nhuận, bây giờ bắt đầu đi, cố lên." Tô Bồi Ân nở nụ cười, như có suy nghĩ nhìn Hoắc Vi Vũ.
Tiểu Ba thăm dò, nhìn tư liệu, tự lẩm bẩm:
"Bãi săn Hồng Việt Hải, hình như cũng gần khu vực của Tư lệnh."