"Là..." Chủ trù dừng một chút, lại nhớ tới đứa con vẫn nằm trên giường bênh của mình, tâm bệnh của tư lệnh vẫn nên được trị liệu bằng tâm dược.
"Là Hoắc Vi Vũ." Chủ trù nói.
Ánh mắt Cố Cảo Đình đột nhiên lạnh thấu xương, chỉ cần một cái phất tay có thể khiến người ta ngã hàng loạt. Anh ra lệnh: "Khiến cô ta cút đi."
Chủ trù không hề nghĩ tới tư lệnh sẽ phản ứng như vậy, cố gắng giải thích: "Cô ấy là..."
"Tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai! Là ai cho cô ta vào đây?" Cố Cảo Đình ngắt lời, âm thanh càng thêm lãnh liệt.
Chủ trù bị kinh sợ, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Là Trần Thái Cấu ở bộ phận ăn uống ạ."
"Khiến hắn cút luôn. Mau ra ngoài." Cố Cảo Đình hạ lệnh không chút thương tình.
Tầm mắt anh đặt trên tập văn kiện, ánh mắt quyết liệt mà đầy xa cách, không khí nguy hiểm ảnh cáo người khôn ngoan tốt nhất không nên xâm phạm vào.
Chủ trù chỉ có thể ra ngoài trong tức giận.
Cố Cảo Đình đến một chữ cũng không xem qua, tiến thẳng vào trong.
Anh nghiến răng.
Anh chán ghét chính mình, chán ghét bản thân dễ dàng bị cô chi phối cảm xúc như vậy.
Anh cầm tư liệu trên bàn, xem qua một chút, hơi thở đều đều, nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc bản thân.
"Đông, đông, đông." Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cố Cảo Đình trầm giọng.
"Báo cáo tư lệnh, dã lang đã tập hợp quân binh, chờ ngài phân phó, chúng ta sẽ tiến thẳng vào huyệt đạo của lão Hart, xin ngài ra chỉ thị." Lần này là giọng của trưởng quan chỉ huy Trần đội trưởng.
"Xuất phát." Cố Cảo Đình mệnh lệnh nói.
Trần đội trưởng xoay người, hướng thẳng ra cửa.
Cố Cảo Đình bình tĩnh nhìn xung quanh, ngây ngốc một hồi liền đứng dậy, đi xuống tầng hầm.
Cánh cửa tầng hầm để lâu đã bám đầy bụi đang từ từ mở ra, trên tường đều là ảnh chụp Hoắc Vi Vũ, những tấm ảnh từ khi cô một tuổi đến giờ.
Có ảnh cô cùng bạn học đùa nghịch phá phách.
Có ảnh cô trèo tường dáng vẻ đầy đắc ý.
Cũng có ảnh cô đang tỏ thái độ khinh thường mọi thứ khi được đứa tới học tại ngôi trường đệ nhất.
Mỗi tấm ảnh của cô lại khiến lòng anh nhói lên một lần.
Thứ cảm giác ấy giống như con sâu nhỏ bò trườn bên trong người, không thể lấy nó ra, chỉ đành chịu để mặc như vậy.
Đau đớn, khó chịu cỡ nào anh cũng phải thích ứng với nó.
Cố Cảo Đình mở ra ngăn kéo, lấy ra cuốn sổ nhật kí bên trong đó.
Năm đó cô mới mười bảy tuổi đã vô cùng xinh đẹp xuất chúng, duyên dáng yêu kiều, chỉ một cái nhướn mày cũng có thể lay động lòng người.
Anh tới trường cô học để đón cô.
Cô vừa tan học, nhìn thấy anh liền chạy nhanh đi.
Anh nhặt được cuốn sổ nhật kí cô đánh rơi.
Anh nhớ rõ tất cả mọi thứ.
Cố Cảo Đình Tùy Ý mở ra một tờ:
Hôm nay thật xui xẻo quá đi, lúc về nhà gặp phải Cố Cảo Đình. Mọi người ai cũng khen hắn tài giỏi xuất chúng.
Xuất chúng cái gì chứ?
Hắc hắc.
Đúng là không thể trách được việc trời mưa, ông trời thấy mọi người khen hắn như vậy nên mới khóc đó!
Ông trời ơi, cho phép con được vỗ tay khen ngợi ngài, ngài thật tinh mắt quá đi.
Cố Cảo Đình nhìn từng nét chữ thanh tú của cô, mắt đen lại, lại lật thêm vài tờ:
Hôm nay trường tổ chức lễ trao huân chương cho những người mới gia nhập quân đội.
Cố Cảo Đình, anh được nhận huân chương, thái độ tồi tệ như vậy, tôi mà là thủ trưởng nhất định sẽ cho anh ăn hai cái bạt tai, sau đó hạ lệnh cho anh cuốn xéo đi.
Nói gì thì nói, anh đã chi ra bao nhiêu tiền để mua huân chương vậy chứ, thà anh lấy tiền đó đi mua đồ ăn còn tốt hơn gấp vạn.
Nhìn anh bước lên nhận huân chương, tôi thà ở nhà xem hai tập <Hoàn Châu cách cách> cho xong, bực chết đi được.
Nói cho anh biết một bí mật, trong ban chúng ta có người thầm thương trộm mến anh, ngày đêm mơ về anh hắc hắc hắc, ha ha ha, nhưng mà là anh trong vai trò đồ ăn nha ha ha ha ha ha.
Coi sắc mặt của anh kìa, thật là, ha ha ha ha ha ha ha, tôi thề sẽ không cười anh đâu, ha ha ha ha ha ha ha.
Cố Cảo Đình khép cuốn nhật kí lại, đi ra ngoài.
Ma xui quỷ thế nào, anh lại đi tới phòng bếp, quan sát bên trong một hồi.