Tiếng "chết" vừa buông ra, thì phịch một tiếng, viên đạn xuyên qua đầu cô gái, ả chết ngay tại chỗ.
"A." Một cô gái khác bị dọa cho sợ hãi thét lên chói tai.
Người đàn ông đá cửa xe, vất xác cô gái kia ra ngoài, lạnh lùng quét mắt ra phía sau xe.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, tránh né ánh mắt thèm khát như thú dữ cửa hắn ta.
"Cô tên gì? Nhìn cũng được đó." Người đàn ông tà ác hỏi.
"Xin các anh tha cho tôi, nhà tôi còn có bà nội già yếu, em trai tôi vẫn đang học đại học." Cô gái khóc sướt mướt cầu xin.
Khẩu súng lục đặt ngay tại huyệt Thái Dương của cô gái.
Cô ta bị dọa sợ đến nỗi bất động.
"Vậy thì câm miệng cho tao, vậy tao có thể duy trì mạng sống của mày lâu một chút, tiếp tục khóc tao sẽ cho mày xuống Địa ngục." Hắn ta nham hiểm đe dọa.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía sau xe, nhíu nhíu mày.
Những người này giết người không ghê tay, căn bản không còn là người nữa, mà là cầm thú, không biết người của Cố Cảo Đình có đuổi kịp họ hay không.
Nửa giờ sau, đường đi càng ngày càng gập ghềnh.
Con đường bọn họ đang đi thực ra không phải con đường bình thường, mà là đường nhỏ trong núi.
Có người đằng sau ra hiệu lốp xe bị thủng.
Cuối cùng, xe dừng lại ở cạnh vách núi.
Cửa sau bị mở ra.
"Xuống xe." Người đàn ông tàn nhẫn nói.
Hoắc Vi Vũ bước xuống, gió biển thổi qua mặt cô.
Tuy rằng đã sang tháng tám, thế nhưng gió thổi qua mặt vẫn khiến người ta cảm thấy có chút ẩm ướt và se lạnh.
"Mau lên, không cẩn thận mà trượt ngã thì chính các người sẽ chết. " Người đàn ông quát lên, dẫn đường phía trước, nhảy xuống phía dưới.
Hoắc Vi Vũ đi theo bọn họ, nhảy lên thềm đá, nhìn thấy ngay một đường hầm nhỏ.
Cô để lại dấu hiệu, vụng trộm để lại đôi hoa tai trên thềm đá.
Sau khi bọn hắn đã vào trong đường hầm hết lại có người đóng cửa hầm lại.
Hoắc Vi Vũ trong lòng giật thột một chút.
Bọn họ hiện tại đang ở trong núi, không biết những người trong quân khu có thể tìm được bọn họ không?
Hoắc Vi Vũ đi theo bọn họ được khoảng mười năm phút đồng hồ, tầm mắt phía trước dần trống trải.
Nơi này cực kì rộng lớn, đèn đuốc tháp sáng trưng, trang hoàng xa hoa, giống như cung điện.
"Lão đại đang chờ sao? " Anh Sơn hỏi rõ ca nói.
"Cấp khó dằn nổi, nhanh đưa người vào đi, hôm nay còn có khách ở đây." Anh Minh tặc cười cười đảo mắt qua các cô gái.
Hoắc Vi Vũ im lặng nhìn phía trước.
"Mỹ nữ, nhìn em thực sự quen mắt?" Anh Minh sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ chất vấn.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh Minh, không nói gì.
Anh Minh nhìn từ trên xuống dưới, "Chắc là nhầm người, cô sao có thể là Thái tử phi tương lai chứ? Dáng dấp cũng giống đấy chứ, chúng ta thật có phúc."
Hoắc Vi Vũ khoông hiểu được câu "chúng ta thật có phúc" nghĩa là gì, chẳng lẽ...
Hart dùng chán, sau đó vất cho họ bọn đàn em thưởng thức sao?
Anh Sơn đẩy cửa ra, cười vô cùng thoải mái, cao giọng hô, "Lão đại, hôm nay em dẫn vài anh em đi tìm hàng về, toàn là mặt hàng lão đại thích thôi."
"Không thấy tao đang có khách sao? Mau lui sang một bên." Hart quát, ném ánh mắt khinh thường về phía đám người Hoắc Vi Vũ các cô.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn về phía Hart.
Một gã đàn ông béo ục ịch hơn bốn chục tuổi, mắt có nếp nhăn, đầu bóng lưỡng, nhìn như cây táo nhỏ bị chết.
Mà ngồi bên cạnh gã ta là một người đàn ông cao lớn mang mặt nạ hồ ly, so với Hart thật đúng là khí chất hơn người, kiêu ngạo cao sang đậm chất quý tộc, thân sĩ và nho nhã.
Ngón tay trắng nõn nâng chén ấm tử sa lên, tay nhẹ nhàng xoa xoa bên ngoài.
Cùng lúc đó, chân người đàn ông đồng thời nhấc lên, mọi cử chỉ đều vô cùng ưu nhã, thong dong.
Giang Hạo Trần?
"Ông có việc giải quyết trước đi, chờ ông xong việc, chúng ta bàn tiếp." Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly nói.
Giọng hắn thay đổi, nghe không ra chất giọng thật sự.
"Được, vậy tôi đi giải quyết chuyện thằng em trước, cậu xem xem ưng ai, cứ việc lấy người đó, coi như quà gặp mặt tôi tặng cậu." Hart nói xong, chạy tới trước mặt Hoắc Vi Vũ...