Hoắc Vi Vũ cố nén nước mắt, muốn chạy đi, nhưng chân giống như mọc rễ ngay tại đó, toàn thân không nhúc nhích.
Tô Bồi Ân bật cười, đỡ Hoắc Vi Vũ dậy, quở trách: "Em nha, đúng là con hổ giấy mà, chỉ biết hug dữ với mỗi mình anh. Chúng ta phải đi thôi, nếu không tới đó e là đã muộn quá rồi."
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, toàn thân run rẩy.
Cố Cảo Đình đứng trước mặt bọn họ là kẻ lạnh lùng như phiến băng.
Anh liếc mắt qua Hoắc Vi Vũ, dừng lại trên người Tô Bồi Ân, giọng khó chịu: "Hai từ bà xã không phải gọi tùy ý được. Nếu có thể tùy tiện gọi như vậy, hiện tại anh cũng đã có cả một xe tải bà xã rồi chứ?"
"A." Tô Bồi Ân nở nụ cười, vỗ vai Cố Cảo Đình, "Cô ấy thích nghe, cậu giận dữ như thế làm gì, thật chẳng giống Cố Cảo Đình cao cao tại thượng chút nào."
Cố Cảo Đình nhếch miệng, ánh mắt nhìn Hoắc Vi Vũ càng thêm lạnh đến thấu xương, "Phụ nữ khi yêu lại dễ dàng cho phép người ta chiếm tiện nghi, thật quá dễ dãi rồi. Thật sự chẳng giống em chút nào."
Hoắc Vi hiểu ý anh, nhướn mi nhìn Cố Cảo Đình.
Mới vài ngày anh đã thay lòng đổi dạ yêu người con gái khác, còn không biết xấu hổ mắng cô tùy tiện.
Cô muốn cãi lại, muốn mắng anh, giống như những người phụ nữ chanh chua thường hay làm.
Nhưng lí trí nói với cô rằng, làm như vậy chỉ khiến chuyện thêm rắc rối hơn thôi.
Hoắc Vi Vũ cố nhịn không bộc phát trước mặt anh.
"Từ nay về sau, tôi với anh không còn bất cứ quan hệ nào. Anh cưới ai, tôi gả cho ai, đó là chuyện riêng của mỗi người." Hoắc Vi Vũ bình thản nói với Cố Cảo Đình, sau đó liền xoay người đi ra cửa.
Cố Cảo Đình mày nhíu chặt, nhìn cô chăm chăm, đáy mắt hiện lên một tầng thống khổ và lo lắng.
Nhưng ánh mắt ấy rất nhanh đã biến mất, không cho ai cơ hội phát hiện ra.
Anh nhìn cô đang từ từ bước ra khỏi cửa, mắt không chớp lấy một giậy.
...
Hoắc Vi Vũ càng lúc lại càng cảm thấy nơi này thật hẻo lánh.
Bọn họ vượt qua ba ngọn núi, lại chờ đợi ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ mới có một chiếc xe đi qua.
Trên xe.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.
Nơi đây tuy đẹp nhưng cũng thật hoang vắng.
Mà... càng hoang vắng lại càng khiến con người ta cảm thấy trống trải hơn.
Tâm tư của cô giống như chiếc phao cứu hộ, cứ trôi nổi bồng bềnh không rõ điểm dừng.
"Muốn uống nước không?" Tô Bồi Ân mở chai nước khoáng, nhân tiện hỏi.
Hoắc Vi Vũ không vui nhìn anh một cái."Về sau không được gọi lung tung nữa, tôi không phải vợ anh."
"A." Tô Bồi Ân khẽ cười, tự mình uống hết chai nước khoáng, trả lời bâng quơ: "Ai muốn kêu cô là bà xã đâu? Tôi chỉ muốn thử nghiệm một chút, cô không thấy cậu ta đang ghen sao? Đừng có suy nghĩ nhiều nữa, tôi cảm nhận được, cậu ta vẫn còn yêu cô, nếu không cũng chẳng cần để ý đến cách xưng hô như vậy."