"Anh có nói đùa không đấy?" Hoắc Vi Vũ không tin hỏi.
Tô Bồi Ân âm u nhìn cô, bỏ thịt bò đã cắt vào dĩa của cô, cầm miếng thịt chưa cắt của cô bỏ vào dĩa của mình, ghét bỏ nói:
"Cô thiếu tự tin à?"
Cô thực sự là không có tự tin.
Hoắc Vi Vũ vô ý thức đâm một miếng thịt bỏ vào mồm, nhẹ nhàng nói:
"Tôi bị đàn ông đá hai lần rồi."
Tô Bồi Ân cười, tâm tình phá lệ vui vẻ:
"Vậy chắc cô rất quen thuộc, khi bại khi thắng, mới là bất diệt, ngã xuống ở đâu, thì đứng dậy ở đấy, tìm cách vượt qua, nếu không cô sẽ mãi mãi không vượt qua được."
Cô đúng thật là không vượt qua được.
Chẳng qua không qua được cũng phải qua, không phải sao?
"Dưa xanh không ngọt, từ bỏ, về sau chuyện của anh ta tôi đều không muố biết, anh đừng nhắc đến, nếu không, tôi sẽ trở mặt." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.
Cúi đầu, ăn bò bít tết, trong lòng lại có chút hoảng hốt.
Lắc đầu.
Cô không muốn lo được lo mất nữa.
Hi vọng, mới thất vọng.
Thất vọng quá nhiều sẽ trở thành tuyệt vọng.
"Ha ha ha, cái kia, tôi và Cố Cảo Đình ai đẹp trai hơn?" Tô Bồi Ân cười hỏi.
Hoắc Vi Vũ liếc anh, nhếch miệng:
"Phàm là người, đều có thể nhìn ra, anh và anh ta không cùng đẳng cấp. Anh ta là trời, anh cùng lắm là chân trời thôi."
Tô Bồi Ân cụp mắt:
"Vậy mới nói ánh mắt cô có vấn đề, bị người ta đá là hợp lý, thật sự là đời trước gây nghiệt quá nhiều."
Mặt Hoắc Vi Vũ trầm xuống.
Anh động đến tự tôn của cô, giống như quăng đá vào người cô.
Hoắc Vi Vũ nỗ lực kiềm chế.
Cô không vui, rất không vui.
"Tô tổng, tôi biết một chút xem bói chỉ tay, xem anh có đẹp trai hay không, đẹp trai tới trình độ nào, anh chỉ cần nhìn vào tay của mình, đường sống càng dài, càng chứng minh anh đẹp trai." Hoắc Vi Vũ nghiêm trang nói.