Hoắc Vi Vũ xem thị vệ Đan Địch Tư Lục Phỉ đứng ở phía sau mình.
Không được Đan Địch Tư Lục Phỉ cho phép, cô không đi được.
“cô muốn hỏi cái gì?” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng hỏi, trong mắt không có che dấu chán ghét đối với Đan Địch Tư Lục Phỉ.
“Không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, chỉ là muốn cùng cô làm bạn mà thôi.” Đan Địch Tư Lục Phỉ mềm nhẹ nói.
“Nghe nói chỉ số thông minh cùng EQ của cô đều rất cao, nhưng mà ở trong mắt tôi, cảm thấy cô rất ấu trĩ, ra lệnh là không làm bạn được, không cần quanh co lòng vòng với tôi, có chuyện gì nói thẳng là được.” Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn nói.
“Nếu cô thích, tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm từ bỏ, ở nhà Bồi Ân có vị hôn thê, anh ta đào hôn ra tới, chỉ là, cuối cùng anh ta không thoát khỏi vận mệnh trở về kết hôn, cho nên, anh ta sẽ cùng phụ nữ kết giao, nhưng mà, tuyệt đối sẽ không bỏ vị hôn thê kết hôn với phụ nữ bên ngoài, nói trắng ra là, chính là lãng tử tình trường.” Đan Địch Tư Lục Phỉ xem kỹ biểu tình của Hoắc Vi Vũ nói.
“Nói cho tôi nguyên nhân này để làm gì?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.
“Không muốn cô bị lừa.” Đan Địch Tư Lục Phỉ hơi mỉm cười, “bây giờ cô có thể rời đi.”
Hoắc Vi Vũ xoay người, đi tới cửa.
Đan Địch Tư Lục Phỉ đắc ý dào dạt nhìn về phía ban công.
Tô Bồi Ân đứng ở nơi đó, tươi cười, ý vị thâm trường, xoay người, vào phòng.
Anh gọi điện thoại đi ra ngoài.
“Làm sao vậy, Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện sao?” Duật Nghị lo lắng hỏi.
“Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, hà tất yêu đơn phương một cành hoa, tôi cảm thấy, anh vẫn là từ bỏ tốt hơn.” Tô Bồi Ân lười biếng nói.
“ít ở đó nói mát, để anh bảo hộ cô ta, cảm giác dê vào miệng cọp, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng có hứng thú với cô ta, nếu không cũng không còn là anh em.”
“Ai thích làm anh em với anh?” Tô Bồi Ân không khách khí đả kích.
Duật Nghị: “……”
“anh sẽ không thật sự thích cô ta?” trong lòng Duật Nghị có dự cảm bất hảo.
“Tôi đối với phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác là không dám hứng thú.” Tô Bồi Ân xác định nói.
“Cố Cảo Đình muốn kết hôn, một khi Tiểu Vũ hết hy vọng, tôi chính là lốp xe dự phòng phát quang tỏa sáng, anh không phải loại đàn ông yêu thầm qua phụ nữ sẽ không hiểu.”
“Cô ta nói, không có Cố Cảo Đình, cũng sẽ không thích anh.” Tô Bồi Ân đả kích nói.
“đột kích ngược, anh không biết sao? nói chuyện với anh tôi phải giảm thọ mười năm, không cần anh bảo hộ cô ta, chờ tôi chạy ra tới tìm cô ta.” Duật Nghị trực tiếp cúp điện thoại.
cửa bị đẩy ra.
Tô Bồi Ân liếc Hoắc Vi Vũ tiến vào.
Cô có chút thất hồn lạc phách ngồi ở trên sô pha.
Cô gọi điện thoại cho số di động xa lạ kia, nhưng mà, nói là không có số.
Rốt cuộc, ai ở sau lưng đây.
Cố Cảo Đình rời đi, là bởi vì thấy cô, vẫn thấy được cô và Đan Địch Tư Lục Phỉ ở bên nhau.
Cô đau đầu sắp nổ tung.
Nằm xuống, nằm ở trên sô pha, nhắm hai mắt lại.
Tô Bồi Ân nhíu mày.
Anh một người sống ở trong phòng như vậy, cô coi như không khí.
Tô Bồi Ân đi tới cô, di động vang lên.
Anh nhìn đến số biểu hiện, trong mắt hiện lên một tia hắc ám, cầm di động đi đến ban công, trầm giọng nói: “nói rõ ràng.”
“nhân vật mục tiêu đã xác định, trong một tuần muốn đầu của hắn, địa chỉ gởi di động của anh.”
“cút.” Tô Bồi Ân đơn giản một chữ.
“vâng.” Đối phương cúp điện thoại.
Tô Bồi Ân xoay người, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ ở trên sô pha ngủ rồi, đi tới, nhẹ nhàng ôm cô lên, đặt ở trên giường, đắp chăn lên cho cô ……