"Phanh phanh phanh." Âm thanh của viên đạn, vang ở bên tai.
Nhưng Hoắc Vi Vũ không chút sợ hãi.
Cố Cảo Đình đã nói rõ rồi.
Cô không cần thử nữa, lại mềm lòng.
Rất tốt...
"Bang bang." Pha lê bị đập nát.
"Phanh." Bên ngoài có một người ngã xuống.
Lại một người khác, ném bom vào trong.
Hoắc Vi Vũ băng lãnh đứng ở bậc thang, nhìn tia lửa văng khắp nơi trong phòng khách.
Mang theo hơi thở tử vong.
"Phu nhân, đi theo tôi đến tầng cao nhất, nơi này quá nguy hiểm." Quản gia kéo Hoắc Vi Vũ, đi lên cầu thang.
Hoắc Vi Vũ ngoái nhìn, thấy hỏa bắn tung tóe.
Bọn họ đã chống đỡ rất lâu, lưu Cố Cảo Đình chiến đấu một mình.
Một khi kẻ địch phát hiện trực thăng tới, nhất định sẽ tăng cường hỏa lực.
Anh liền chết không thể chống cự.
Bọn họ có thể an toàn rút lui, còn anh chưa chắc có thể an toàn trở ra.
Nếu anh đã không yêu cô, cô Hoắc Vi Vũ cũng không muốn thiếu anh một mạng này.
"Quản gia, chìa khóa xe ở đâu?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng hỏi.
"Đều ở chỗ tôi, nhà giữ xe bên cạnh, ngài không thể lái xe được, bọn họ quá nhiều người, ra ngoài là chết chắc." Quản gia lo lắng nói.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi là được." Hoắc Vi Vũ xác định nói ra.
"Tư lệnh ra lệnh nhất định phải đưa cô đến tầng cao nhất."
"Mang tôi đến tầng cao nhất tất cả sẽ chết trùm." Hoắc Vi Vũ cắt đứt lời của ông, có chút kích động:
"Bên ngoài bao nhiêu người hẳn ông cũng biết, ông cảm thấy một mình Cố Cảo Đình có thể chống đỡ nổi sao? Một khi anh ta chết, tất cả chúng ta liền thành cá trong chậu, không có chỗ dựa. Đừng nói nhảm, đưa chìa khóa xe cho tôi, mới đảm bảo được an toàn của Đan Địch Tư Lục Phỉ."
"Nhưng mà...." Quản gia do dự.
"Không có nhưng mà, tôi chán sống." Hoắc Vi Vũ thò tay vào túi của quản gia, lấy ra 5 cái chìa khóa, cầm trong tay.
Tô Bồi Ân nhảy ra, nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ:
"Cô muốn làm gì, đừng làm chuyện điên rồ, cô lái xe ra ngoài, chỉ có thể chịu chết."
"Tô Bồi Ân, tôi không thích cầu anh, nhưng hiện tại tôi cầu xin anh, mang Cố Cảo Đình đi, đảm bảo an toàn cho anh ta, tôi chỉ là một người bình thường, chết cũng không đáng tiếc, còn anh ta có rất nhiều chuyện muốn làm, gánh vác trên vai rất nhiều sứ mệnh, nếu như tôi có thể sống, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh." Hoắc Vi Vũ hất tay Tô Bồi Ân ra.
"Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ." Tô Bồi Ân hô, muốn đuổi theo.
Một trái bom ném dưới chân anh.
Tô Bồi Ân cảnh giác tránh ra.
Hoắc Vi Vũ tiến vào nhà xe, nghe tiếng motor bên ngoài ngày càng gần.
Cô nhếch miệng.
Trực thăng của Cố Cảo Đình đã đến rồi.
Cô kiên trì vài phút là được.
Ngoài phòng, Tát Lạp cũng nghe được tiếng của trực thăng, trong mắt bắn ra sát khí:
"Bom đâu, ném hết vào, san cái nhà này thành bình địa cho tôi, một người cũng không để chạy mất."
Cửa nhà xe mở ra.
Một chiếc xe không người lái chạy ra.
Theo bản năng Tát Lạp nổ súng.
Có người bắn trúng bình gas trên xe.
Ầm một tiếng.
Xe nổ tung.
Rất nhiều người chết cùng bị thương.
Máy bay trực thăng đã đậu trên mái nhà.
Tát Lạp nhíu mày, nổi giận:
"Lần này để bọn họ chạy thoát, về sau sẽ không còn cơ hội nửa, xông lên cho tôi."
Hoắc Vi Vũ thấy không nhăn được, cô cũng không còn bình gas.
Cô chỉ có thể lên một chiếc xe lớn, đâm thẳng đến chỗ Tát Lạp.
Những người kia rút kinh nghiệm, một bên lui, một bên nổ súng về phía Hoắc Vi Vũ...