Anh cũng từng nghĩ tới muốn thả cô tự do, để cô an toàn ở ngoài cuộc chiến.
Cố tình xa cách, đạm mạc, khắt nghiệt, tuyệt tình.
Kết quả khi mới phát hiện, cô và Tô Bồi Ân ở bên nhau anh liền không bình tĩnh.
Tính tình, cảm xúc, căn bản không phải lý trí mình có thể khống chế.
Có lẽ không phải Tô Bồi Ân, mà là người đàn ông khác, anh cũng sẽ chịu không nổi.
Anh đã yêu cô mê muội.
Không có cô, anh làm cái gì, đều không có cảm giác có ý nghĩa gì.
Cố Cảo Đình rũ xuống đôi mắt, không có tiếp lời cô nói, nhàn nhạt, có loại ưu thương, từ đáy mắt anh chảy xuôi qua.
Hoắc Vi Vũ thấy anh không có trả lời, cũng không có hỏi, ăn cơm của mình.
Mười phút sau
Hoắc Vi Vũ buông đũa.
Cố Cảo Đình xem cô ăn sạch đồ ăn, trong lòng mềm mại vài phần.
“di vật của ba mẹ cô, cô còn muốn mua sao?” Cố Cảo Đình liếc cô hỏi.
Hoắc Vi Vũ thực bình tĩnh nhìn thẳng Cố Cảo Đình, “Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu. Nhìn vật nhớ người, thế nhưng cảnh còn người mất, tôi chỉ quý trọng cuộc sống hiện tại. Có chút tín ngưỡng, chỉ cần đặt ở trong lòng, cũng không cần có đồ vật tới đền bù hư không, tùy duyên, mà an.”
Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi tới cửa.
Không có một chút cảm tình, không có một chút lưu luyến.
Cố Cảo Đình lấy ra trang sức của mẹ Hoắc Vi Vũ, chậm rãi nắm chặt bàn tay, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay.
Kim sức cắt vỡ lòng bàn tay anh.
Máu tươi, một giọt, một giọt theo đường tình yêu nhỏ xuống.
Anh không cảm giác được một chút đau đớn, bởi vì ngực đã đau chết đi cảm giác thần kinh khác.
*
Hoắc Vi Vũ trở về văn phòng, duyệt lại một lần kế hoạch của cô.
Tiếng đập cửa vang lên.
nhân viên công tác nhà ăn lại đây, “Hoắc trưởng phòng, vừa rồi có một người đàn ông rất giống Cố tư lệnh nói tôi đem cái này cho cô.”
Hoắc Vi Vũ liếc di vật mẫu thân, trong đôi mắt sáng có một tia dao động, nhưng tia dao động này thực mau trôi đi khỏi đôi mắt lạnh lùng của cô.
“Đặt lên bàn đi.” Hoắc Vi Vũ nói, tầm mắt chuyển qua máy tính.
Nhân viên công tác nhà ăn đem trang sức đặt lên bàn.
“Người đàn ông kia còn muốn tôi nói với cô, nói lọ thuốc hít anh ta cũng sẽ tìm được, đưa đến cho cô, Hoắc trưởng phòng, anh ta lớn lên thật đẹp trai, giống như tư lệnh, so với mặt Cố tư lệnh trong TV còn đẹp trai hơn, là bạn trai của cô sao?” Nhân viên công tác nhà ăn bát quái hỏi.
“Không phải, cô ở không sao?” Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nói, có chút ý tứ đuổi khách.
“a, không có, một hồi muốn rửa rau.” Nhân viên công tác nhà ăn xấu hổ cọ tay ở tạp dề, đi đến cửa.
Cô như là đột nhiên nhớ ra việc gì, quay đầu, nói với Hoắc Vi Vũ: “Đúng rồi, Hoắc trưởng phòng, vừa rồi người đàn ông kia còn nói, giá cả rau dưa chịu ảnh hưởng thời tiết và ảnh hưởng thu hoạch rất lớn, nếu đi bên ngoài mua sắm, khả năng sẽ lỗ, nếu cô tin tưởng anh ta, có thể xây dựng thêm, nếu cô không tin anh ta, có thể thuê bao đồng ruộng bên ngoài một năm, sau đó phái chuyên gia chuyên về nông nghiệp tới, cam đoan sẽ có thu hoạch mọi tình huống, còn có thể ổn định giá thị trường.”
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Anh làm sao biết cô chuẩn bị đi mua sắm tái cung ứng hàng hóa?
Chẳng lẽ, vừa rồi anh vẫn luôn xem cô viết kế hoạch thư?
“Cám ơn.” Hoắc Vi Vũ nói với nhân viên công tác nhà ăn.
Nhân viên công tác nhà ăn thẹn thùng, “cô muốn cám ơn thì cám ơn người đàn ông kia, tôi chỉ truyền lời mà thôi.”
Hoắc Vi Vũ cầm lấy trang sức, hoa tai dính một ít vết máu.
Cô ngóng nhìn, mày hơi nhíu, lông mi thật dài ở dưới mí mắt vẽ một đường màu đen, không ai có thể nhìn ra được cô suy nghĩ cái gì.