"Nếu không đổi, nói nhiều như vậy làm gì? Anh cũng không phải bộ đội." Hoắc Vi Vũ tiếp nhận ly trong tay anh.
Cầu người không bằng cầu mình.
Cô dứt khoát uống xong.
Anh lại đưa cho cô một ly, không khách khí đả kích nói:
"Cô không hiểu thời thế như vậy, có nhân viên như cô, công ty tôi thật đúng là bất hạnh."
Hoắc Vi Vũ giựt ly rượu trên tay anh, hơi hơi giật giật khóe miệng.
Uống rượu, khuôn mặt cô hồng hồng, ánh mắt mê mị, hơi say rượu, có loại mê hoặc không tả được.
"Chờ tôi thắng cuộc tranh tài, tôi sẽ từ chức, có ông chủ như vậy, tôi không dám theo." Hoắc Vi Vũ ngửa mặt, uống rượu.
Trong mắt Tô Bồi Ân lướt qua một tia sắc bén, nắm chặt cổ tay của cô.
Hoắc Vi Vũ cầm ly rượu không chặt, rơi xuống mặt đất, "Xoảng" một tiếng.
Ly rượu bể nát, mùi rượu nồng đậm tản ra.
"Cô nói gì! Tôi cảm thấy cô say rồi, biết bao nhiêu người muốn ở bên cạnh tôi làm việc không? Người khác chen vỡ đầu cũng che không được, cô lại xem thường muốn từ bỏ!" Tô Bồi Ân không vui, khóa chặt cô.
Anh nắm tay cô rất mạnh, khiến cô cảm giác tay như sắp bị bẻ gãy.
Hoắc Vi Vũ liều mạng, mới rút tay mình ra được.
Trên cổ tay, đã hằn đỏ.
Anh dựa vào gì mà đối xử với cô như thế.
"Trước kia tôi không làm việc cho anh cũng không chết đói, về sau nghỉ việc, cũng có thể sống thoải mái." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
Tô Bồi Ân châm chọc:
"Cuối cùng tôi đã biết, vì sao Cố Cảo Đình tình nguyện cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng không muốn tiếp nhận cô, tính cách của cô thật khiến người ta cạn lời, không muốn làm, thì xéo đi, mang theo đồng đội của cô nửa, một cái đần, một cái ngốc."
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Tô Bồi Ân.
Anh vô duyên vô cớ nhằm vào cô, ép cô mặc áo của anh mua cho, còn buộc cô uống rượu.
Ông chủ như vậy, cô không dám theo.
Chẳng qua hiện tại cô phải nhẫn.
Cô không muốn liên lụy đến Tiểu Ba.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đôi mắt rủ xuống, lông mi thật dài che mất ánh mắt:
"Có lỗi với Tô tổng, tôi biết sai rồi."
"Uống đi." Tô Bồi Ân lạnh lùng nói.
Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Hoắc Vi Vũ.
Tiểu Ba đồng tình nhìn Hoắc trưởng phòng.
Trên bảng đen trừng phạt, nửa giờ trước Tô tổng mới viết lên.
Giống như cố ý nhằm vào Hoắc trưởng phòng.
Cô còn tưởng rằng Tô tổng thích Hoắc Vi Vũ, nhưng hiện tại xem ra, không phải rồi.
Hoắc Vi Vũ cầm ly rượu lên, uống hết toàn bộ.
Rượu vang đỏ lên não, trong nháy mắt, cô cảm thấy nặng đầu lợi hại, lảo đảo mấy bước, không có lan can, cầm cánh tay của Tô Bồi Ân, mới giữ vững thân thể.
" Hiện tại... Tô tổng... Hài lòng chưa?" Hoắc Vi Vũ đứt quãng hỏi.
"Cô cảm thấy thế nào?" Tô Bồi Ân hỏi ngược lại.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đầu càng choáng, dạ dày sôi trào, vô cùng khó chịu:
"Anh muốn thế nào mới hài lòng?"
"Hô to ba tiếng, Hoắc Vi Vũ sai, Hoắc Vi Vũ là đồ ngốc, tôi liền tha thứ." Tô Bồi Ân cười như không cười nói.
Cô biết, anh đang cố ý trêu cợt cô, muốn chà đạp tôn nghiêm và kiêu ngạo của cô dưới chân.
Cô thật sai lầm khi đến công ty của Tô Bồi Ân.
Cô thật là đồ ngu ngốc, từng bước đều đi nhầm, mới rơi vào tình trạng như bây giờ.
"Hoắc Vi Vũ sai, Hoắc Vi Vũ là đồ ngốc." Hoắc Vi Vũ nói ra.